Thiên Long đến nơi này, một điểm sợ hãi không có, một cái ngạo nghễ bộ dáng ngông nghênh đứng nơi đó không sợ trời không sợ đất, tuy hắn trọng thương nhưng là không có bị phê, nghêu ngao hát vang một đường đến Thái Băng Cốc.
~ Hỗn đản tiểu tử.
Đám Đế nộ hô lên, ở Thiên Trọng vực bọn họ cơ bản đã là vô địch tự xưng Đế hiệu, nếu là một kẻ mạnh mẽ hơn bọn họ không nói thì thôi, Thiên Long đây một cái gia hỏa nho nhỏ một ngón tay của mỗi người đều có thể giết, dám Xưng Đế trước mặt Đế thật, đây chính là sỉ nhục bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật, sỉ nhục danh hiệu Đế vị đây là tội không phải có thể dung thứ nữa rồi.
~ phụ thân.
Lưỡng nữ thấy Thiên Long đã không kịp nghĩ nhiều nữa, hai tiểu tinh linh nữu nữu nhào động cánh như một tia chớp lao vào ngực Thiên Long nỉ non, thấy Thiên Long thương thế như thế khiến cho Thiên Tinh hai mắt nhòe lệ, nàng chỉ mới tách Thiên Long ra có mấy ngày Thiên Long lại đi làm chuyện điên rồ, sau này đừng hòng nàng rời đi khỏi Thiên Long vòng tay, ở một cái địa phương bạt ngàn là chông gai nguy hiểm giữa hàng trăm triệu đàn sói đói, có bóng dáng Thiên Long đứng đó Tiểu nữu nữu vẫn là rất yên tâm, Thiên Long có chuyện gì nàng đúng thật không dám nghĩ tiếp.
Tịnh Vân thấy Thiên Long vẫn là rất kích động nhưng không có công khai như Thiên Tinh, nàng biết bây giờ mà công khai quan hệ giữa nàng và Thiên Long khẳng định không đem lại một chút có lợi gì cho Thiên Long, còn có đem đến một lượng lớn thù địch là điều chắc chắn, nhìn thấy Tiểu Nữu nữu thân cận Thiên Long như thế Tịnh Vân hay là ngưỡng mộ ước ao, dù biết nơi đó vẫn có của nàng một phần, nhưng nàng sợ Thiên Long thương Tiểu Nữu nữu hơn thương nàng, nàng không muốn biết cái thứ này, nàng sẽ rất đau lòng.
~ Tịnh Nhi, ta nhớ ngươi chết mất.
Đang lúc buồn bã chợt trong đầu xuất hiện giọng nói Thiên Long, là Thiên Long truyền thần niệm cho nàng, làm cho Tịnh Vân hết sức phấn khởi, Thiên Long vẫn như cũ vẫn như lúc trước vẫn rất thương nàng, chỉ là do nàng nghĩ nhiều mà thôi.
~ Vâng, rất tốt, phụ thân ngươi không nên tới nơi này nha, nơi này có điểm không tốt.
Tịnh Vân lo lắng khuyên Thiên Long rời đi, Thiên Long khi thời kỳ toàn thịnh đều khó có cơ hội tranh phong, bây giờ thân mang thương tật, yếu đến gió thổi đều muốn đổ, đi đến nơi này một mình cũng liều mạng quá đi.
~ Không sao, gặp được ngươi ta cao hứng phi thường.
Thiên Long cười sang sảng truyền thần niệm, an ủi Tịnh Vân một cái hắn quét mắt một vòng quảng trường, nơi này hội tụ không ít người, người đến tiếp sau vẫn còn rất nhiều, bất quá bọn họ không có đi thẳng tọa độ trung tâm như Thiên Long, tọa độ của họ được sắp xếp đến chỗ khác.
~ Liễu tông chủ, ta đến nơi này không có ý gì, chỉ là nay là ngày ngươi thăng quan tiến chức, ta chỉ đến để chúc mừng ngươi một cái mà thôi.
Thiên Long đã thấy Liễu Liên Nhi, cười cười gật đầu với nàng một cái liền nhìn qua Liễu Lục Hạ, nay là ngày vui của Liễu Lục Hạ, Thiên Long và Thái Băng Cốc cùng Liễu Lục Hạ là không có thù oán gì hết, sau này thì không biết bất quá bây giờ là không có xích mích gì, mà đã không có xích mích gì Thiên Long đều không cợt nhả, hắn chân chân thật thật đến chúc mừng đối phương.
Liễu lục hạ nhiu nhíu mày có chút khó chịu, hắn đường đường là tông chủ của Thái Băng Cốc rồi, là một trong thế lực mạnh nhất Thiên Trọng vực, Thiên Long không quyền không địa vị không chỗ dựa, thực lực không bằng một tên đệ tử tốt tốt tông hắn, gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến hắn có chút ngại ngại, biết Thiên Long không phải dạng thường, là rồng trong loài người, bất quá Thiên Long vẫn là còn quá trẻ, thực lực kém cỏi không lọt mắt hắn lắm còn chưa đợi Liễu Lục Hạ hắn lên tiếng, Thổ Đế tên Thổ Đô Cung cục cằn giận giữ nhìn Thiên Long cười lạnh,:
~ Ồ Thiên Long đại Đế đó nha, vậy ngươi đến nơi này đem theo lễ vật gì vậy nha, đừng có bảo đồ vật gia truyền ba đời truyền xuống cái gì đó.
Thổ Đế cười lạnh lên tiếng, Thiên Long phớt lờ bọn họ đã khiến bọn họ không vui, Thiên Long nghe vậy khó chịu trong lòng, đây cũng quá