Sau nửa ngày ăn uống bê tha tán chuyện đủ thứ trên đời, Thái Băng Cốc tuyên bố chuyển qua đại hội so tài, cốt là thấy mọi người đều sắp không kiên nhẫn được nữa, người luyện võ cả, chỉ cần có võ có tỉ thí không ai không háo hức mong đợi, biết được thiên tài khắp Thiên Trọng vực chuẩn bị so tài ai mà chịu nổi cho được, trong lòng là khó chịu đến ngột ngạt.
Trước tiên hai mươi thí sinh ưu tú bước lên sàn đấu, bọn họ tiến hành nghi thức bái phục làm lễ với Thánh Mẫu, sau khi liền bốc thăm tỉ thí, việc này cần không ít thời gian.
Bên ngoài đang nhộn nhịp hò reo, bên trong phòng Thiên Long cũng say sưa chè chén ca hát tưng bừng.
~ Phụ thân có người đến.
Linh Ngọc đứng trên vai Thiên Long hô nhỏ, nàng cảm giác rất minh mẫn, cành cây cái lá bên ngoài trận pháp nàng đều nhận ra đầu tiên, Thiên Long cũng là biết có người đến, hắn luôn để Linh Ngọc nhắc, Linh Ngọc còn nhỏ sẽ rất thích làm hắn vui, nàng cảm giác bản thân có việc làm lại phi thường cao hứng.
Kẹt….
Mở ra trận pháp, đi vào là một tử y thiếu nữ, thiếu nữ này làm Thiên Long vừa ngột ngạt vừa quen thuộc, là công chúa Ma giới Thanh Ngọc Diệp, nàng đi một mình đến đây, bên cạnh có sủng thú của nàng tiểu nặc, con gấu trúc này dễ thương phải biết, bất quá Thiên Long và nó vừa gặp nhau đều dùng ánh mắt như ngươi tới đây làm gì, nơi này không chào đón ngươi.
~ quá hưởng thụ rồi.
Bỏ đi khăn che mặt, Thanh Ngọc Diệp cái mũi nho nhỏ hít hít trên người hương thơm sau khi nhìn qua Liễu Liên Nhi và Tịnh Vân, nàng dùng ánh mắt như nhìn thần tượng đánh giá Thiên Long một cái, nam nhân này cũng biết hưởng thụ thật đấy.
~ Ngươi có muốn một chỗ không, vòng tay ta rất lớn.
Thiên Long cười hắc hắc dùng ánh mắt sắc lang nhìn Thanh Ngọc Diệp, nữ nhân này đẹp đẽ câu dẫn có thừa, nhưng nàng đem lại cho Thiên Long một cảm giác như đứng trước hầm băng thiên niên kỷ, dù là nàng ta cười đều không làm Thiên Long thấy đẹp hay rung động, phần lớn là làm Thiên Long sợ hãi cảnh giác hơn, nói thật khuôn mặt Thanh Ngọc Diệp không phải để cười, ông trời không ban cho nàng nét cười, nhưng là bình thường chính là kiều diễm ngọc phỉ, đẹp đến thiên hôn địa ám hoa nhường nguyệt thẹn, đứng trước nàng không có định lực đều sẽ gục ngã nhanh chóng mà thôi.
CÁi khí thế lạnh giá cùng bông bỉ ngạn hoa như một cái kim châm cắm trên búi tóc nàng, Thiên Long chỉ có thể nuốt nước miếng trong lòng thầm chửi nhỏ vài câu, nữ nhân khí chất lạnh lẽo câu dẫn này sinh ra rõ ràng là trái ý trời.
Thu lại vẻ cười cợt, Thanh Ngọc Diệp bộ mặt sắt lạnh đi đến ngồi vào ghế lạnh lùng nói:
~ Nữ nhân Lục Linh Cơ ta đánh không lại, chắc là do ta còn chưa đủ cơ duyên, nếu dùng toàn lực có thể đánh ngang tay.
Thiên Long nghe vậy mặt nặng nề trầm xuống, hắn biết Thanh Ngọc Diệp bây giờ đã là Nhập Thần Lục Trọng, nàng ta có một cái ma giới hậu thuẫn vượt xa Thiên Long có thể đú theo, nhưng hắn không quan tâm, cái hắn quan tâm chính là câu nói của nàng, nàng ta dùng toàn lực mới có thể đánh ngang tay với Lục Linh Cơ, mà phải biết Thanh Ngọc Diệp là cái gì của ma giới, là công chúa một nữ nhi, nàng có biết bao thủ đoạn vậy mà không nắm chắc đánh bại Lục Linh Cơ, cố lắm chỉ là cầm hòa.
Lúc trước Thiên Long là dùng hết sức bú sữa mẹ mới chỉ nhíc hơn Thanh Ngọc Diệp một xíu, bất quá bây giờ Thiên Long không chắc có thể đánh lại Thanh Ngọc Diệp đấy, hắn tiến bộ rất cao nhưng người khác tiến bộ không thua gì hắn, hắn có cơ duyên người khắc khẳng định cũng có.
~ Ta cũng muốn đánh với nàng ta một trận.
Thiên Long tiếc hận thở dài một cái, thân hắn ốc không mang nổi vỏ cho nên hắn không có ảo tưởng xa vời, ở thời điểm toàn thịnh hắn còn không chắc đánh bại Lục Linh Cơ, bây giờ lại tuyệt đối không thể.
~ Tự nhiên ta cảm giác ánh mắt của ta có vấn đề, sao ta cứ cảm giác ngươi còn mạnh hơn cả ta, ngươi trước kia và bây giờ quá khác.
Thanh Ngọc Diệp lại buồn bực một bả, ánh mắt như ngọc nàng nhìn Thiên Long u oán trách mắng, đường đường Thiên Sinh Nhân Linh Vật lại thua từ hạ giới cho đến thần bí nữ