Hoa Lan nhỏ bỗng nghe Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm, còn đang ngơ ngác thì thấy hắn đột nhiên bước về phía cầu thang bên tháp.
“Ngươi đi đâu vậy?” Hoa Lan nhỏ nhìn hắn, “Đừng chạy lung tung, trong tháp nhiều bùa chú lắm… Ngươi đang dùng cơ thể của ta đó! Này!”
Dù cho Hoa Lan nhỏ càng lúc càng hét to, hắn cũng không thèm quay đầu lấy một lần.
“Này! Đông Phương…” Hoa Lan nhỏ chưa gọi hết tên thì đầu của Đông Phương Thanh Thương đang bước lên bậc thang bỗng dưng biến mất.
Hoa Lan nhỏ không dám tin, dụi mắt mấy cái, sau đó nhìn kĩ lại, lúc này mới phát hiện nơi hắn biến mất là giáp giới giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai.
Lẽ nào trong tháp này còn có cảnh giới khác? Nghĩ lại cũng đúng, thần vật thượng cổ cũng phải có chút gì đó để người ta không đoán được chứ. Hoa Lan nhỏ sờ cằm suy nghĩ một lúc, có lẽ trong tháp này bề ngoài tựa như có thể nhìn lên tới đỉnh, nhưng thật ra từ tầng một không thể nhìn thấy tầng hai ba bốn năm.
Nếu là vậy, trong này có khi không chỉ nhốt nàng và Ma Tôn mà có thể còn có kẻ khác.
Trong ký ức của Hoa Lan nhỏ, nàng chưa từng nghe chủ nhân nhắc đến việc khởi động tháp Hạo Thiên lần nào, chuyện phong ấn yêu ma mãi đến lúc này nàng mới đích thân trải nghiệm. Bởi vậy, nếu trong tháp này còn phong ấn yêu ma khác, nhất định là đã bị nhốt vào đây từ ngày xửa ngày xưa. Yêu quái bị nhốt trong này nghĩ thôi cũng biết không thể nào là kẻ yếu ớt được.
Tháp Hạo Thiên có tổng cộng chín tầng, nói không chừng không chỉ có một hai nhân vật bị nhốt ở đây. Nếu Ma Tôn đại nhân kia có chút bản lĩnh thả hết những yêu quái đó ra, vậy việc nổ tung tháp này cũng đâu phải không có khả năng.
Hoa Lan nhỏ xoa tay, cảm thấy hơi kích động.
Còn về việc sau khi nổ tung tháp này thả đám yêu ma quỷ quái kia ra, thiên hạ chúng sinh phải làm sao…
Hoa Lan nhỏ vẫn bảo thủ nghĩ rằng, mình không thể giành chén cơm của Thiên đế.
Nàng tràn đầy kì vọng chờ Đông Phương Thanh Thương đưa một đám yêu ma quỷ quái oai phong lẫm liệt bá khí hừng hực bước xuống, nhưng chờ lâu thật lâu cũng không thấy hắn xuất hiện.
Hình như hắn thật sự biến mất trong tháp này. Bặt vô âm tín.
Hoa Lan nhỏ rất lo lắng cơ thể của mình không thể quay về được nữa.
Trong lúc u sầu mỗi khắc một tăng thêm, tinh thần của Hoa Lan nhỏ không chịu được nữa, nàng bắt đầu mơ màng nằm mộng. Lúc thì mơ thấy chủ nhân dịu dàng tưới nước cho mình, lúc thì mơ thấy Đông Phương Thanh Thương nhổ trọc tóc mình. Còn mơ thấy hôm đó…
Hôm đó Tiên Ma đại chiến, Hoa Lan nhỏ hoảng hốt trốn xuống hạ giới, đúng lúc gặp phải Ma Tôn đã bị đánh trọng thương chết đi vừa khéo sống lại. Hắn bắt nàng, chẳng chút ngại ngùng dùng hàm răng trắng nhởn cắn vào cổ nàng, Hoa Lan nhỏ cảm nhận được rõ ràng, hồn phách của nàng theo dòng máu trong người mình chảy ra khỏi cơ thể. Trước lúc hôn mê, Hoa Lan nhỏ lờ mờ nghe thấy Đông Phương Thanh Thương dùng cơ thể nàng nói với Thiên binh Thiên tướng đến truy sát: “Ta bằng lòng vào tháp Hạo Thiên trông coi ma đầu này để không thẹn với ngàn năm tu tiên.”
Nàng muốn mắng hắn, không thẹn ông cố nội nhà ngươi ấy, ta còn chưa sống được một ngàn năm nữa mà…
Đến khi tỉnh lại thì nàng đã ngồi trong nhà lao, ma đầu kia thì đang ngồi bên ngoài.
Đây là chuyện thật sự đã xảy ra, nhưng trong giấc mơ của Hoa Lan nhỏ, nàng và đại ma đầu lại cùng bị nhốt vào nhà lao, cơ thể của họ vẫn chưa hoán đổi. Ngày nào con ma to này cũng kéo dây yếm nàng cười ác độc, “Ngươi có theo không? Nếu ngươi không theo, ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi!”
Nàng khóc đến khản giọng mà đại ma đầu cũng không chút động lòng, cuối cùng nàng không biết làm sao, đành nghe theo lời hắn. Nhưng trong lúc nàng cởi y phục, chủ nhân của nàng đột nhiên cầm lưỡi liềm xuất hiện, đen mặt nói là nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài, thà cắt sạch nàng đem cho heo ăn cũng không thể để nàng bị đại ma đầu ăn sạch.
Hoa Lan nhỏ sợ hãi tái mặt. Trong lúc kinh hoàng bỗng nghe một tiếng quát lạnh lùng: “Đứng dậy.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, mồ hôi lạnh đầy đầu lồm cồm ngồi dậy. Nữ nhân ngoài nhà lao đang lạnh lùng nhìn nàng.
“Đại…” Hoa Lan nhỏ vừa định lên tiếng, bỗng thấy còn có một ánh mắt khác đang nhìn mình. Nàng nghiêng đầu, sau lưng Đông Phương Thanh Thương còn có một nam nhân tóc đen áo đỏ.
Cứu binh!
Trong đầu Nàng lấp lánh hai chữ ấy. Đại ma đầu quả nhiên tìm được cứu binh trợ giúp!
Nhưng nhìn kĩ người này, Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy mình không cười nổi nữa, cho dù có mù tịt về thế giới bên ngoài, nàng cũng nhận ra ấn ký hình ngọn lửa trên mi tâm người này - Đọa tiên(1).
(1) Tiên bị đày.
Đọa tiên bị nhốt trong tháp Hạo Thiên.
Hoa Lan nhỏ từng nghe chủ nhân nói, người có oán hận to lớn mới trở thành Đọa tiên, những kẻ như vậy đa phần có tâm lý méo mó, tam quan(2) vặn vẹo, hành vi hỉ nộ còn khó lường hơn cả tà ma bình thường, không nên trêu chọc.
(2) Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Hoa Lan nhỏ âm thầm lùi một bước, ánh mắt của nam nhân áo đỏ kia rơi trên người nàng, “Ồ, ở đây còn có một mỹ nam tử nữa à?” Giọng điệu y ngả ngớn khiến Hoa Lan nhỏ chau mày.
Nhưng nàng chưa kịp quan sát kĩ càng hơn chút nữa thì y đã xoay người, vắt tay lên vai Đông Phương Thanh Thương sờ sờ, sau đó bàn tay trượt xuống dưới, thuận thế kéo Ma Tôn đại nhân kia vào lòng, “Tiểu mỹ nhân.” Đôi mắt đào hoa của y quyến rũ đến mức sắp nhỏ ra xuân dược, “Thì ra nàng thả ta ra là vì cứu hắn à? Thật đau lòng quá đi.”
Gì! Tên… tên này muốn làm gì! Đúng là làm loạn!
“Ngươi bỏ tay ra cho ta!” Hoa Lan nhỏ nổi giận quát, “Lấy tay ra!” Nàng vẫn còn là một đại lan hoa khuê nữ trong sạch, há để người khác tùy ý sàm sỡ!
Giọng nói hùng hồn của nàng
thu hút ánh mắt của hai người ngoài nhà lao, kẻ bị sàm sỡ kia liếc nhìn nàng, rõ ràng không hề để tâm đến cử chỉ của kẻ sàm sỡ mình.
Nam nhân áo đỏ lại nhướng mày, cười nói: “Tiểu mỹ nhân có quan hệ gì với vị này vậy, khiến ta đố kị quá đi mất.”
“Ta không có quan hệ gì với cô ta hết.” Đông Phương Thanh Thương lạnh mặt, khác xa một trời một vực so với lửa giận hừng hực trong mũi Hoa Lan nhỏ.
Nam nhân áo đỏ nhìn Hoa Lan nhỏ, cười hi hi nói: “Vị này tự mình đa tình muốn làm hộ hoa sứ giả à?” Y nhíu mắt xem xét Hoa Lan nhỏ từ trên xuống dưới, sau đó khẽ chau mày, “Nhìn cũng hơi quen mắt…”
“Hình như ngươi không muốn rời khỏi đây lắm nhỉ?” Đông Phương Thanh Thương ngắt lời y, thần sắc lạnh lùng, “Nếu không muốn đi thì ta đưa ngươi về lại.”
“Sao tiểu mỹ nhân lại nổi giận thế?” Nam nhân áo đỏ thu tay về, “Được được, chúng ta bàn chính sự. Nàng nói điểm yếu của tháp Hạo Thiên này nằm ở đâu?”
Đông Phương Thanh Thương bước tới mấy bước, đi đến trung tâm tháp, đưa tay chỉ bốn chỗ, “Giờ Ngọ hôm nay, bốn hướng chính đều sẽ dịch chuyển, đặc biệt là hướng chính Đông, bóng của bảo châu sẽ nghiêng về đây.” Hắn chỉ vào bức tường đối diện Hoa lan nhỏ, “Đến lúc đó, nơi này sẽ trở thành điểm yếu của tháp Hạo Thiên, nổ tung chỗ này, tháp Hạo Thiên nhất định sẽ sụp đổ.”
Nam nhân áo đỏ sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, “Tiểu mỹ nhân, ta thấy nàng là tiên linh, chắc không biết chính khí mênh mông trong tháp Hạo Thiên này áp chế Đọa tiên tà ma như bọn ta mạnh mẽ dường nào đâu. Sức mạnh càng lớn thì áp chế càng lớn, ta có thể tung ra một phần sức lực đã là hết sức rồi, nàng chắc rằng ta có thể nổ tung thần khí thượng cổ này trong một khắc sơ hở đó sao?”
Y hỏi ngay đúng vào trọng điểm vấn đề, Hoa Lan nhỏ cũng ra vẻ không tin.
Nếu tháp Hạo Thiên dễ dàng bị công phá như vậy, thế thì danh xưng thần khí thượng cổ này có phải được xưng tụng quá dễ dàng rồi không.
Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, “Đương nhiên không tin.” Hắn nói, “Ta sẽ bày trận pháp ở đây, đến lúc đó, ngươi chỉ việc dùng chút pháp lực nhỏ nhoi của ngươi nổ tung bức tường này là được.”
Nam nhân áo đỏ như bị sự thật của Ma Tôn đại nhân làm nghẹn lời, ngây người nhìn hắn hồi lâu, “Thật kỳ quái, nàng không phải Đọa tiên tà ma, đạo hạnh cũng nông cạn, sao lại biết rõ điểm yếu của tháp Hạo Thiên, sao lại cả gan nói lời ngông cuồng như vậy, rốt cuộc nàng là ai?”
“Ngươi chỉ cần biết hiện giờ chúng ta có chung mục đích là được.”
Nam nhân áo đỏ liếm môi, đôi mắt đen thẫm dường như lóe tinh quang, “Cô nương thần bí khó đoán quá, thật khiến người ta… khó nén rung động. Đời ta từng gặp vô số nữ nhân, nhưng chưa thấy cô nương nào có khí chất như vậy…” Nói xong, y bước về phía cô nương có khí chất kia, nhưng lúc cách cô nương kia hai bước, y cố ý khuỵu chân, kêu lên, “Ôi đau quá, sái chân rồi.” Tay y chộp về phía trước, vừa khéo chạm trúng ngực nàng ta, chiếc yếm thêu Hoa Lan xinh xắn bị tay y kéo nhẹ, loáng thoáng lộ ra đường cong thần bí.
Nam nhân áo đỏ sàm sỡ xong liền ngẩng đầu cười yêu mị, đang định dùng ánh mắt trêu chọc tiểu cô nương này thêm một chút, nào ngờ lại đối diện với một đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt vô tình.
Ủa?
Nữ nhân bị y sờ vào ngực này đang nhìn y như nhìn cá chết.
Đâu thể như vậy…
Xấu hổ đâu? Tức tối đâu? Cuồng loạn phát điên sau khi bị sàm sỡ đâu? Tiếng quát yêu kiều của nữ nhân khiến y nghe xong tim cũng tan chảy đâu?
“Á a a a!”
Y vô cùng kinh ngạc trước tiếng hét này, ngơ ngác quay đầu, mỹ nam tử trong nhà lao cứ như muốn giết y, trừng đôi mắt như máu hét vào mặt y: “Buông ra buông ra! Bỏ tay ra! Đồ khốn kiếp! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Tiếng hét điên cuồng khiến nam nhân áo đỏ chớp mắt mấy cái, quay sang hỏi ai đó: “Chuyện này… là sao vậy?”
Vẻ mặt Ma Tôn đại nhân vẫn thản nhiên, kéo lại chiếc yếm bị lệch, “Đứng vững chưa?”
“À, ờ… Khoan đã! Nàng không giận sao?”
Ai đó vừa bị sàm sỡ cong môi, nụ cười còn yêu mị điên cuồng hơn khi bị sàm sỡ lúc nãy…
“Tại sao ta phải giận?” Hắn đẩy nam nhân áo đỏ đang ngây ngốc, “Tránh ra, ta phải chuẩn bị bày trận.”
Tên áo đỏ nào đó bị đẩy ra, ngơ ngác đứng sang một bên, còn nam nhân đang mắng đến khản giọng kia vẫn không ngừng mắng to: “Ta phải băm nát tay ngươi! Rồi sẽ có một ngày ta băm nát tay ngươi!” Y nhìn sang bên cạnh, mỹ nam tử trong nhà lao đã căm hận đến mức bất chấp hình tượng đạp loạn xạ vào tường.
Đông Phương Thanh Thương quay đầu lại, đương sự vừa bị sờ ngực chỉ tay quanh quẩn ở các góc tường trong tháp, tháo giày ném về phía nhà lao, “Ồn chết được, yên lặng cho ta.” Sau đó để mặc chân trần tiếp tục điềm nhiên bước đi.
Nam nhân áo đỏ chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy, có phải vì mình bị giam quá lâu nên không thể nào lý giải được những chuyện nam nữ trên đời này nữa không…