Gây họa.
Nếu là trước đây, Hoa Lan nhỏ luôn hết sức tránh hai chữ này, nhưng lại luôn không tránh khỏi gây ra chuyện. Lần nào gây họa, chủ nhân Ty Mệnh của nàng đều phải chịu trách nhiệm thu xếp cho nàng, vừa đánh vừa mắng cứ như nàng là kẻ chuyên gây họa.
Bởi vậy đến giờ Hoa Lan nhỏ vẫn cảm thấy, kĩ năng của mình đối với chuyện này chắc cũng đã thạo việc quen đường.
Nhưng đến khi thật sự bảo nàng yên tâm to gan gây họa, Hoa Lan nhỏ đột nhiên mất phương hướng, so với họa của những yêu cơ vong quốc mà Xích Địa nữ tử nói, những chuyện vặt trước đây nàng làm thật sự không đáng nhắc tới.
Gây họa thế nào, gây họa gì là một vấn đề khiến Hoa Lan nhỏ đau đầu nhức óc.
Hoa Lan nhỏ cố gắng nhớ lại những yêu cơ vong quốc từng nhìn thấy trong sổ mệnh cách của Ty Mệnh trước đây, nhưng vì nàng không thích những nữ nhân yêu mị đó, bởi vậy chẳng nhớ nổi một ai, vậy là nàng bắt đầu đột phá từ một hướng khác.
Gây họa chẳng phải là làm chuyện người ta không thích sao.
Bất kể là thần tiên hay yêu ma đều như nhau, thù và hận cũng chỉ có mấy chuyện, chặn đường tiền tài hoặc cướp nữ nhân.
Nàng cố gắng ức hiếp bá quan, trong mắt bá quan cũng chính là Ma Tôn ức hiếp họ, còn Đông Phương Thanh Thương tính tình ngạo mạn, không coi ai ra gì đã quen, cũng không thể nào vì mấy quan viên Ma giới không liên quan đến hắn bị ăn hiếp mà dạy dỗ nàng.
Không nói điều gì khác, nhưng cơ thể của nàng trong mắt Đông Phương Thanh Thương vô cùng quý giá. Nói lui một bước, cho dù Hoa Lan nhỏ thật sự chọc hắn giận, hắn cũng tuyệt đối không dám làm hỏng cơ thể này.
Đây cũng là một trong số các nguyên nhân Xích Địa nữ tử kêu Hoa Lan nhỏ yên tâm to gan hành động.
Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên nàng muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Xác định phương hướng, bắt đầu từ hôm sau Hoa Lan nhỏ dắt Đại Dữu ra ngoài, Đông Phương Thanh Thương chưa bao giờ cản nàng, chỉ tưởng nàng ra ngoài cho khuây khỏa nên cũng để mặc nàng đi.
Hoa Lan nhỏ ra khỏi đại điện, quay đầu nhìn cơ thể Khổng Tước còn treo trên bia đá, rõ ràng đã vô cùng tàn tạ, nhưng không ngờ vẫn còn sống... Người của Ma giới đúng là kiên cường...
Nàng nhìn vào mắt Khổng Tước, chỉ hi vọng người “nghe nói” vẫn còn sống này có thể hay biết những phiền phức do nàng gây ra để làm lớn chuyện, giống như Xích Địa nữ tử nói.
Hoa Lan nhỏ tìm đường tới nhà các trọng thần trước, vào nhà không thèm gõ cửa, cho Đại Dữu xô tường đi vào, sau đó vào đến trong sân cũng không xuống khỏi lưng nó mà tìm đường ra hậu viện.
Chủ nhân tới cản, Ma xà sột soạt thè lưỡi với người ta, đến Ma giới bao lâu rồi, có ai lại không biết đằng sau nữ nhân trông có vẻ bình thường này là ai, thế nên cho dù là đại thần hô mưa gọi gió ở Ma giới cũng không ai dám nói gì Hoa Lan nhỏ.
Chỉ khi tới nhà một tướng quân, tướng quân đó vốn là đại tướng của Ma giới, tính tình trung trực lại nóng nảy, vô cùng bất mãn với hành động vừa vào nhà là lấy mất bình hoa ông ta đặt trong đại sảnh, tướng quân ấy liền cướp lại bình hoa Hoa Lan nhỏ lấy đi, rút đao đòi chém nàng.
Hoa Lan nhỏ giật mình, vội chạy quáng chạy quàng ra ngoài. Chạy đến cửa, Đại Dữu cuốn đuôi bảo vệ nàng, sau đó sát khí bừng bừng thè lưỡi với tướng quân.
Nhưng tướng quân này không sợ khí thế của Ma xà, vung đao chuẩn bị đánh nhau với nó.
Nhưng đúng vào lúc này, áp lực trong không khí đột nhiên gia tăng.
Đại đao của tướng quân “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn ngơ ngác, bỗng thấy người trong cả sân lập tức quỳ xuống, ngay cả tướng quân vẻ mặt không phục cũng bị đè quỳ hai gối xuống đất, không thể nào phản kháng.
Sát khí trong không khí tựa như ngưng tụ thành một ngọn roi, chỉ nghe “bốp” một tiếng, khinh giáp trên người tướng quân lập tức nứt vỡ, rách da nứt thịt: “Đưa cho cô ta.” Trong không trung là giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Đông Phương Thanh Thương.
Tướng quân bị áp lực bốn phía đè nén đến thất khiếu chảy máu, ông ta nghiến răng nhẫn nhịn, cuối cùng tựa như không nhịn được nữa, tay buông lỏng, bình hoa ban nãy ông ta giật từ tay Hoa Lan nhỏ bị ném xuống đất, lăn lông lốc đến bên chân nàng.
Trên miệng bình, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy có ba dấu tay máu, là do tướng quân dùng sức quá mạnh nên in lên...
Hoa Lan nhỏ cảm thấy nàng dường như cũng đã biến thành một kẻ xấu xa, một kẻ xấu xa ức hiếp người khác hệt như Đông Phương Thanh Thương.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, đè nén bất an trong lòng, nàng cảm thấy yêu cơ vong quốc không dễ làm chút nào cả, phải khắc phục tâm lý này của mình cũng không dễ.
Nàng không dám lấy bình hoa dưới đất, vội vàng leo lên lưng Đại Dữu, giục nó ra khỏi sân viện của tướng quân, sau khi rời đi nàng quay đầu nhìn tướng quân bị áp chế dưới đất, đôi mắt chảy máu đỏ tươi của ông ta nhìn nàng cứ như một con rắn độc muốn bò tới cắn nàng một phát.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy lần này chắc chắn nàng đã gây họa cho Đông Phương Thanh Thương rồi...
Tuy mồi lửa cuối cùng vẫn do tự hắn thêm vào... Đông Phương Thanh Thương đang giúp nàng sao...
Quả nhiên hắn hệt như nàng tưởng tượng, vốn không quan tâm người Ma giới nhìn mình thế nào, cũng không quan tâm việc mình làm có đắc tội ai không, hắn muốn gì thì làm nấy, hoành hành bá đạo đã quen đường quen lối.
Hắn giúp nàng, thậm chí không hỏi tại sao nàng đột nhiên hứng chí muốn cướp đồ của người ta, chắc cũng vì nổi hứng thôi nhỉ.
Sau đó Hoa Lan nhỏ lại ghé thăm nhà hai ba đại thần nữa.
Nhưng đến khi trên lưng Đại Dữu đã chở đầy bảo vật, nàng cũng không gặp người nào như tướng quân ban nãy nữa.
Những đại thần sau này tuy tổn thất tài sản nhưng dường như cũng không giận mấy, có người còn ra cửa tiễn nàng đi. Hoa Lan nhỏ biết, trong lòng những người này căm hận nhưng không thể hiện ra ngoài, đồ nàng cướp cũng không phải đồ sống còn của người ta, bởi vậy người ta quan tâm nhưng không loạn căn cơ. Quan viên không chịu được giống như tướng quân kia thật sự quá ít.
Hoa Lan nhỏ suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng đi tới phường vải trong Hoàng thành.
Phường vải này trước đây do Quân sư Khổng Tước đích thân giám sát, Khổng Tước yêu cái đẹp, vải may mỗi một chiếc áo đều phải đẹp một cách phù phiếm, tất cả đều xuất phát từ đây.
Nhưng thời Thượng cổ, Ma giới bị đẩy vào vùng đất Cửu U cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn cực độ, đối với họ thức ăn và vải vóc vô cùng hiếm có, sau khi dâng cho Quân sư vải vóc tốt nhất, phường vải còn phải sản xuất vải may áo cho bá tánh bình dân.
Phường vải này là nơi sản xuất vải nhiều nhất Ma đô hằng năm, cũng là nơi sinh nhai của rất nhiều người trong Ma giới.
Hoa Lan nhỏ ngồi trên lưng Đại Dữu, vô cùng thấp thỏm đối với việc mình sắp làm.
Trong lúc Hoa Lan nhỏ thấp thỏm, vì sự xuất hiện của nàng và Đại Dữu, người phụ trách trong phường vải cũng cảm thấy thấp thỏm vô cùng. Người phụ trách và một hàng hộ vệ lực lưỡng đồng thời bước ra, nhìn thấy Hoa Lan nhỏ thì bày mặt tươi cười, thậm chí còn có ý nịnh bợ, hỏi nàng: “Hôm nay cô nương tới là muốn lấy vải hay muốn tới may áo?”
Gã vừa nói vừa liếc nhìn Đại Dữu, thấy trên lưng nó chở những bảo vật thường ngày hiếm thấy, mồ hôi trên mặt gã không thể nào khống chế được.
Hoa Lan nhỏ hắng giọng, học dáng vẻ của Đông Phương Thanh Thương thường ngày, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta muốn nghe tiếng xé vải.”
Trong đầu nàng, chuyện yêu cơ vong quốc từng làm duy nhất mà nàng nhớ được chính là chuyện này.
Gã nghe vậy thì mồ hôi trên mặt như tắm, vội vã nói: “Xé vải.. Tiếng xé vải chính là tiếng nứt vỡ, không may mắn, sao lại để cho cô nương nghe được, tiểu nhân biết đi về phía Đông ba con đường nữa có một phường nhạc, tiếng nhạc dập dìu, nhất định có khúc nhạc cô nương thích...”
“Ta không thích nghe nhạc, chỉ muốn nghe tiếng xé vải thôi.” Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa nhảy trên lưng Đại Dữ xuống.
Đại hán bên cạnh cử động, nhưng bị ngăn lại, gã vuốt mồ hôi: “Được, tiểu nhân sẽ đem vải tới cho cô nương, xé cho cô nương nghe ngay.”
“Tự ta chọn.” Hoa
Lan nhỏ ngẩng đầu, tiện tay chỉ bừa: “Ta muốn nghe tiếng xé loại vải này, còn tiếng xé loại vải kia nữa, không biết tiếng xé vải tốt và vải xấu có gì khác biệt không, hôm nay ta muốn nghe hết một lượt.”
Người phụ trách phường vải biến sắc: “Cô nương, không được đâu, vải này tháng sau phải dùng rồi...”
“Ông không xé cho ta nghe thì ta tự xé.” Nàng vỗ vỗ Đại Dữu, đuôi Ma xà cử động, pháp lực theo chiếc đuôi quét tới, chỉ nghe “lộp bộp” một hồi, trong phút chốc, nơi phơi vải của phường vải đã bị đập hết một nửa.
Hoa Lan nhỏ nghiêm giọng nói: “Xé hết vải này cho ta!”
Sắc mặt gã phụ trách rất khó coi, nhìn Hoa Lan nhỏ một lúc, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng một lúc sau vẫn nói: “Hôm nay cô nương nghe xé vải xong rồi về à?”
Hoa Lan nhỏ gật đầu.
Gã liền vẫy tay, cho các đại hán xé hết chỗ vải bị hất đổ đó.
Lập tức tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên không dứt bên tai, ai nấy đều đen mặt, Hoa Lan nhỏ nghe thấy nhưng mặt vô cảm, âm thanh này không hề khiến nàng thấy vui. Nhưng yêu cơ vong quốc phải làm như vậy đó.
Đến khi xé sạch rồi, gã phụ trách đang định nói, Hoa Lan nhỏ lại vỗ vỗ Đại Dữu: “Chưa nghe đủ, nghe bên kia nữa.” Nàng vừa dứt lời, bất chấp sắc mặt mọi người khó coi đến dường nào, Đại Dữu hất đuôi, đống vải bên kia cũng đổ hết xuống.
Người cả phường vải đều dừng động tác.
Chỗ vải này tốt hơn chỗ vải ban nãy rất nhiều, nếu không ngoài dự đoán, đây toàn bộ là vải cho các quan lớn.
Gã phụ trách nổi giận đùng đùng nhìn Hoa Lan nhỏ: “Cô nương, cô hiếp người quá đáng!”
Lòng Hoa Lan nhỏ còn hơi rụt rè, nhưng bị Đông Phương Thanh Thương ức hiếp bao lâu nay, nàng cũng học được tám chín phần cao ngạo của hắn, bèn ngẩng lên gât đầu nói: “Ta không vừa mắt người của Ma giới các người, ức hiếp các người thì đã sao!”
Các đại hán bên cạnh vừa cử động, Đại Dữu lập tức há miệng gầm lên với họ, thổi mấy người đó lật nhào, nhưng gã phụ trách đứng gần Đại Dữu nhất lại không hề lay chuyển, mặt biến sắc, đôi mắt bắt đầu có biến hóa: “Đông Phương Thanh Thương kiêu căng thì thôi, ngay cả nữ nhân cũng hiếp người như vậy, thật sự không thể nhịn nổi nữa!”
Đại Dữu cuốn đuôi, chừng như sắp đánh với gã, nhưng người kia lại lắc mình, tránh được công kích của Đại Dữu.
Đại Dữu lại xuất chiêu, nhưng không hề bất ngờ, người kia lại tránh được.
Hai ba đòn liên tiếp, người đó ngày càng tới gần Hoa Lan nhỏ đang được Đại Dữu bảo vệ, bỗng dưng trong lúc Đại Dữu sơ hở, gã bỗng nhiên biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở phía sau lưng nàng, trảo của người này sắc bén như một con thú hung ác, vung lên cào cổ Hoa Lan nhỏ.
Nhưng gã làm sao có thể đắc thủ được.
Cuồng phong thình lình quét qua, Hoa Lan nhỏ quay đầu, thấy người kia đã bị cơn gió vừa rồi quật ngã, đầu đập xuống đất, dù cho có gắng hết sức chống người dậy, nhưng dường như đòn vừa rồi khiến gã bị thương rất nặng, không bò dậy nổi.
Nàng ngơ ngác quay đầu nhìn lại, trên đuôi Đại Dữu có một người đang đứng, hắc bào và tóc bạc của Đông Phương Thanh Thương theo gió tung bay, hắn không nhìn người khác, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
“Muốn nghe tiếng xé vải à?” Hắn nói: “Vừa khéo bổn tọa cũng muốn nghe thử.”
Nói xong, hắn nhìn khắp phường vải: “Đem hết tất cả vải ra đây xé cho bổn tọa. Không chừa cây nào.”
Giọng điệu kiên quyết khiến người nghe không thể không cho rằng, Ma Tôn sủng ái Hoa Lan nhỏ một cách vô nguyên tắc.
Hôm đó Đông Phương Thanh Thương thật sự cho người xé hết vải trong phường, bất kể là vải cho quan cao hay cho bá tánh. Trên đường hắn và Hoa Lan nhỏ cùng về vương điện, hai người đều không nói. Khi về đến vương điện, Đông Phương Thanh Thương mới liếc nhìn nàng: “Ngươi đang chuốc thêm oán hận cho bổn tọa đó à? Thế nào, muốn mượn tay kẻ khác giết bổn tọa sao?”
Hoa Lan nhỏ lặng thinh.
Hắn cười lạnh: “Không cần ngươi làm, bổn tọa làm gọn gàng đẹp đẽ hơn ngươi nhiều.”
Điều hắn nói là sự thật, Hoa Lan nhỏ không có khả năng gây được họa vong quốc. Ngược lại khả năng gây họa của Đông Phương Thanh Thương cao hơn nàng rất nhiều. So với nàng, Đông Phương Thanh Thương mới thật sự là... yêu cơ vong quốc... hàng thật giá thật.
Không lâu sau khi Hoa Lan nhỏ gây chuyện, bá tánh oán thán Ma Tôn ngày càng nhiều, chẳng qua chỉ nhen nhóm một hai ngày đã bắt đầu có người muốn cứu Khổng Tước trước bia đá xuống, nhưng những người đó đều bị Đông Phương Thanh Thương vô tình giết sạch, không hề bất ngờ.
Dần dần người tới cứu Khổng Tước ngày càng nhiều.
Giống như tất cả bức bối bất mãn đều tích lũy đến điểm giới hạn, vào một buổi sáng Hoa Lan nhỏ vẫn còn say ngủ, nàng bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, vừa mở mắt nhìn ra cửa sổ, đã thấy bên ngoài bụi đất đầy trời.
Hoa Lan nhỏ vô thức mang Cốt lan theo, nàng đến cửa sổ nhìn ra, Ma đô...
Đã xảy ra bạo loạn...
“Chính là hôm nay.” Nàng nghe thấy giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu.
Thời gian này thỉnh thoảng Xích Địa nữ tử sẽ dùng Cốt lan đâm vào cổ Hoa Lan nhỏ, máu của Hoa Lan nhỏ thấm ướt Cốt lan sẽ khiến hồn phách lơ lửng bất định của Xích Địa nữ tử dần dần trở nên ổn định. Đây là chuyện tốt, vì Xích Địa nữ tử có thể ở trong mộng cảnh của nàng lâu hơn, góp ý cho nàng nhiều hơn, thậm chí có lúc giống như hiện giờ, lúc ban ngày trong trạng thái Hoa Lan nhỏ vẫn tỉnh táo, Xích Địa nữ tử cũng có thể trực tiếp truyền lời vào tai nàng.
Đối với Hoa Lan nhỏ đây là một tin mừng.
Tựa như nàng đã có thêm một trợ thủ đắc lực mà không bị người ngoài phát giác.
Lúc này, nghe Xích Địa nữ tử nói vậy, Hoa Lan nhỏ vẫn chưa phản ứng được: “Hiện giờ chúng ta tới cửa kết giới, quay về Thiên giới sao?”
Xích Địa nữ tử nói: “Chờ thêm một lúc, đến khi Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn bị bạo loạn thu hút tâm trí rồi đi.”
Hoa Lan nhỏ gật đầu.
Lúc họ vừa thương lượng xong, cửa phòng Hoa Lan nhỏ bị đẩy phát ra tiếng “két”, Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng đứng ở cửa như thường ngày, vẻ mặt không chút rối loạn vì bạo động bên ngoài: “Hôm nay đừng ra khỏi vương điện.” Hắn nói với Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ ngây người, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Đông Phương Thanh Thương lại nhìn nàng thêm một đoạn rồi quay người, đóng cửa lại bỏ đi.
Chỉ đến .. .để xác nhận an toàn của nàng thôi sao?
Giống như nàng đã quen dựa dẫm vào Đông Phương Thanh Thương, hiện giờ hắn cũng quen bảo vệ nàng rồi sao...
Nhưng nàng không thể không rời khỏi sự “bảo vệ” của hắn, nàng phải tự bảo vệ mình.