Khải giáp Xích Lân tái hiện nhân thế, trường kiếm Sóc Phong kiếm khí lẫm liệt, đây vốn là cảnh tượng Đông Phương Thanh Thương muốn nhìn thấy.
Nhưng vì người trước mặt hiện giờ không phải là người năm đó, nên trong lòng hắn không hề có cảm giác gặp địch thủ, hắn chỉ nheo mắt nhìn Hoa Lan nhỏ, giọng nói kỳ lạ: “Tiểu hoa yêu, bây giờ ngươi đang chĩa kiếm vào bổn tọa đó sao?”
Trong sát khí miên man, mũi kiếm của Hoa Lan nhỏ khẽ run.
Nhưng trên Xích Lân khải giáp nhanh chóng tryền tới sức mạnh chống đỡ cổ tay nàng, khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình mạnh mẽ. Nàng bắt mình bình tĩnh lại nói: “Đại ma đầu, ngươi biết nguyên thân của ta là gì phải không.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy ánh mắt khẽ động, nhưng không lên tiếng.
“Ta là hoa lan thượng cổ, ta có tác dụng khôi phục hồn phách, ngươi cũng biết rồi chứ.”
Đông Phương Thanh Thương vẫn im lặng, nhưng Hoa Lan nhỏ nhìn rõ dao động trong mắt hắn, nàng biết, hắn im lặng không phải vì nguyên nhân gì khác, mà vì ngầm thừa nhận.
Hoa Lan nhỏ thấy vậy càng cảm thấy nản lòng thoái chí: “Đại ma đầu, ngươi luôn giữ ta trong cơ thể này không phải để bảo vệ ta, không phải vì không nỡ để ta đi, cũng không phải thương xót ta trở thành cô hồn dã quỷ phiêu bạt khắp nơi, ngươi muốn nhờ ta khiến cơ thể này trở nên linh hoạt. Không sai chứ?” Xích giáp chống đỡ cổ tay nàng khiến Sóc Phong kiếm trong tay này chĩa thẳng về phía Đông Phương Thanh Thương.
“Ngươi đưa Cốt lan cho ta cũng không phải vì sợ đến Ma giới có người tổn hại đến ta, mà vì ngươi đặt hồn phách của Xích Địa nữ tử trong Cốt lan, muốn mượn khí tức của ta để tu bổ hồn phách của Xích Địa nữ tử.”
Đông Phương Thanh Thương không nói.
“Ngươi là…” Giọng nàng khựng lại, lúc ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, trong mắt bùng lên một ngọn lửa hừng hực, “Đồ khốn khiếp!” Hai tay nàng nắm chặt đốc kiếm, bước dài về phía hắn.
Nâng Sóc Phương kiếm qua đầu, Hoa Lan nhỏ dốc toàn lực chém xuống, Đông Phương Thanh Thương không đỡ, nhưng lúc Sóc Phong kiếm sắp bổ xuống đỉnh đầu hắn, một kết giới bỗng xuất hiện.
Hàn khí của Sóc Phong kiếm va vào kết giới nóng bỏng, nơi lưỡi kiếm tiếp xúc với kết giới lúc thì là hoa lửa, lúc thì là hạt băng, xanh và đỏ giao thoa thành những màu sắc phức tạp, lấp loáng trong mắt Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, xuyên qua ánh sáng, giận dữ nhìn Đông Phương Thanh Thương, hắn cũng im lặng nhìn nàng.
Hắn không thể giải thích, cũng không thể phản bác, vì nàng nói không sai, hắn đã sắp xếp như vậy.
Tuy hắn không biết sắp xếp như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu. Nhưng muốn đạt được mục đích, đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất. Đông Phương Thanh Thương cơ hồ tuân theo bản năng của mình, làm vậy một cách tự nhiên, trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ nếu có một ngày sau khi Hoa Lan nhỏ biết sự thật, sau khi nàng hỏi hắn những điều này, sau khi nàng phô bày trần trụi ích kỉ và toan tính của hắn trước mặt hắn, hắn lại…
Lương tâm và đạo đức, đó là thứ gì?
Thời thượng cổ, Đông Phương Thanh Thương đã tiện tay vứt bỏ những thứ vô vị dùng để trói buộc người phàm này, hắn là Ma tôn, tôn chỉ của hắn kẻ mạnh là vua, trật tự là do kẻ mạnh đặt ra, những thứ nhỏ nhoi đương nhiên sẽ bị người ta nắm bóp trong tay chơi đùa, không trách được ai, chỉ có thể trách người bị chơi đùa không đủ mạnh mẽ.
Nhưng “nguyên tắc hành sự” mà hắn tuân theo cho đến nay bỗng khẽ lung lay, khi nghe Hoa Lan nhỏ yếu ớt vạch trần…
Hắn cảm thấy lương tâm và đạo đức vô vị kia dùng để trói buộc người phàm tựa như bện thành một sợi dây trói tay hắn, khiến hắn bất an, thậm chí… áy náy.
Nhìn ra ngoài kết giới, Hoa Lan nhỏ đang giận dữ, Đông Phương Thanh Thương khẽ dời mắt đi.
Hắn nhẹ vung tay, pháp lực tỏa ra, lực đạo nhẹ hơn rất nhiều so với lúc hắn giết những ma vật ngưng tụ từ pháp lực ngoài kia: “Còn muốn yên ổn sống những ngày còn lại thì hãy ngoan ngoãn cho bổn tọa.” Hắn nói lời này, tưởng sức trên tay mình đã đủ đẩy Hoa Lan nhỏ ra, nhưng hiện giờ Hoa Lan nhỏ đang mặc Xích Lân khải giáp, nàng đón nhận pháp lực của Đông Phương Thanh Thương mà chẳng chút chùn bước, nghiến răng chém kiếm lên kết giới của hắn như trả thù rửa hận.
Đông Phương Thanh Thương thoáng sửng sốt, trong lòng vô thức bất mãn do uy quyền của mình bị khiêu chiến, có lẽ hắn bất an, áy náy với Hoa Lan nhỏ, nhưng hắn vẫn là Ma tôn mạnh mẽ luôn không cho phép bất kì ai phản kháng.
Hắn vung tay, ma lực mạnh mẽ hơn lúc nãy rất nhiều lan tỏa, sức mạnh bùng nổ đẩy Hoa Lan nhỏ loạng choạng, Sóc Phong kiếm rút ra, Hoa Lan nhỏ ngửa đầu, suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng khải giáp hóa thành ủng của nàng, khiến bước chân nàng ổn định.
“Đừng khiêu chiến kiên nhẫn của bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Buông Sóc Phong kiếm xuống”
Hoa Lan nhỏ nào chịu buông Sóc Phong kiếm. Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, hắn huơ tay, một lực đạo đánh mạnh lên cổ tay Hoa Lan nhỏ, cho dù có Xích Lân khải giáp bảo vệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau đớn thấu xương, tay run rẩy, năm ngón mất sức, suýt chút nữa ném Sóc Phong kiếm xuống đất.
Hoa Lan nhỏ ôm cổ tay nhìn Đông Phương Thanh Thương, trong mắt là phẫn nộ, uất ức và không cam.
Đông Phương Thanh Thương không nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, chỉ nhìn Sóc Phong kiếm: “Ngoan đi, đừng để bổn tọa nói ba lần.”
“Ngoan ngoãn ngồi chờ chết sao?”
Hoa Lan nhỏ đã không thể nói được nàng có cảm giác gì, rõ ràng không hành động, nhưng hơi thở nàng vẫn vì cảm xúc kích động mà trở nên dồn dập: “Đông Phương Thanh Thương”. Nàng gọi tên hắn từng chữ từng chữ, “Ngươi thật sự không biết câu thỏ cùng đường cũng cắn người sao?”
Nàng đổi tay cầm Sóc Phong kiếm, tay bị thương dùng để hỗ trợ, nâng kiếm đặt kên cổ mình, lườm hắn: “Thả ta đi, nếu không nchuoguyện vọng của ngươi sẽ cùng chết chung với tính mạng của ta.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Đánh không lại nên bắt đầu ăn vạ à?”
Hoa Lan nhỏ không đáp.
Hắn cười lạnh: “Bổn tọa sẽ nghe ngươi uy hiếp sao?”
Hoa Lan nhỏ cũng không buồn nói nữa, quyết lòng thật sự cứa Sóc Phong kiếm lên cổ mình, máu tươi trào ra vùng cổ trắng ngần của nàng, chảy vào trong vạt áo nàng, bắn lên vai áo nàng.
Hoa Lan nhỏ đau đến tái mặt, vết thương do Sóc Phong kiếm tạo thành không chỉ là vết thương đơn thuần mà còn có hàn khí ùa theo vào trong máu, xâm nhập vào cơ thể, khiến môi nàng bắt đầu thâm đen. Toàn thân bắt đầu phát run, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn Đông Phương Thanh Thương, giống như một con thỏ nhỏ bé như rất đỗi kiên cường: “Thì cứ vậy đi.”
Hoa Lan nhỏ nghĩ rằng nàng chết trong tay mình còn hơn chết trong tay Đông Phương Thanh Thương. Nàng hủy cơ thể này còn hơn để hắn hủy cơ thể này, nếu bây giờ hắn không để nàng sống yên, vậy đôi bên cũng đừng hòng sống yên.
Nàng chết rồi, nếu hồn phách may mắn bay được đến Minh phủ vào luân hồi, vậy đời này không bao giờ được gặp chủ nhân nữa, nếu không may thì sẽ hồn phi phách tán tại đây…
Cũng chỉ đành vậy thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chết còn dễ dàng đơn giản hơn sống nhiều. Nàng dồn sức lên tay, lưỡi kiếm cứa cổ nàng sâu hơn khiến máu tươi chảy ra nhiều hơn, gần như nhuộm đỏ nửa người nàng.
Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy máu của Hoa Lan nhỏ nhất thời cứng
đờ, tiểu hoa yêu xưa nay sợ chết sợ đau vô cùng kém cỏi này… lại dám thật sự cầm kiếm cứa cổ mình…
Nhìn thấy máu nơi cổ nàng càng chảy càng nhiều, cơ thể nàng cũng nghiêng nghiêng ngả ngả tựa như không chống đỡ nổi nữa.
Lúc này hắn mới sực tỉnh, ánh mắt thắt lại, thân hình chuyển động.
Đông Phương Thanh Thương muốn cướp Sóc Phong kiếm trong tay Hoa Lan nhỏ, nhưng lúc đến gần, Hoa Lan nhỏ bỗng rút Sóc Phong kiếm ra, lưỡi kiếm hòa với máu của nàng đâm mạnh về phía trước, cắm vào tim Đông Phương Thanh Thương.
Hàn khi của Sóc Phong kiếm nhập thể, trong những ngày tháng đếm không hết, trong sâu thẳm kí ức của Đông Phương Thanh Thương có một cảnh tượng theo đau đớn của vết thương mang tới, dần dần hiện ra…
Cảnh tượng hắn bị Xích Địa nữ tủ dùng kiếm này đâm xuyên tim hiển hiện, tựa như chồng lên cảnh tượng hiện tại trong đầu, có điều người trước mặt đã thay đổi hình dáng.
Không phải là Thiên Địa chiến thần oai phong chói mắt mà là một nữ nhân vẫn luôn yếu ớt nhỏ nhoi trước mặt hắn, bị hắn hết mực chê bai, nhưng vì vận mệnh trêu đùa mà được hắn bảo vệ hết lần này tới lần khác.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, nhìn thấy sự ngạc nhiên và không dám tin trong mắt nàng, lúc này hắn mới dời mắt, nhìn bàn tay cầm Sóc Phong kiếm của Hoa Lan nhỏ bị mấy sợi mây buộc chặt, ngay cả trên ngón tay nàng cũng bị quấn mấy sợi mây cực mảnh. Hắn lại đảo mắt, thấy cổ Hoa Lan nhỏ vẫn còn có máu chảy ra, máu chảy vào trong vạt áo nàng, còn những sợi mây này cũng đâm ra từ trong vạt áo nàng.
Là… máu của Hoa Lan nhỏ đã nuôi hồn phách của Xích Địa nữ tử trong Cốt lan sao…
Bởi vậy… lại bị nữ nhân kia dùng thanh trường kiếm này, đâm xuyên qua cùng một chỗ trên cơ thể hắn.
Nhưng không biết tại sao, lần này phẫn hận và không cam trong lòng hắn lại không cuồn cuộn như lần trước, hắn nhìn gương mặt hoảng sợ của Hoa Lan nhỏ, nhìn đôi môi thâm đen và gương mặt tái nhợt của nàng…
Hắn biết, nếu không phải hắn sơ ý, dựa vào Xích Địa nữ tử hiện giờ, cho dù có thể điều khiển được một trăm Cốt lan cũng không thể khiến hắn mảy may thương tổn.
Là hắn sơ ý nhìn thấy cơ thể này chảy máu không ngừng , tức thì hắn không nén được mà sơ ý.
Hắn đối với tiểu hoa yêu kia…
Đông Phương Thanh Thương đưa tay bóp cổ Hoa Lan nhỏ.
Lúc này cơ thể Hoa Lan nhỏ mất máu quá nhiều, vừa đẩy đã ngã ngay.
Nàng bị Đông Phương Thanh Thương đè mạnh lên, muốn vứt Sóc Phong kiếm trong tay nhưng không vứt được, nhìn máu từ ngực hắn theo lưỡi kiếm chảy lên đốc kiếm, sau đó nhuộm đỏ lòng bàn tay nàng.
Đông Phương Thanh Thương bóp cổ nàng, trong đôi mắt đỏ chứa đầy vẻ hoảng sợ của nàng, Hoa Lan nhỏ há miệng, nhưng lại không nói được gì cả, nàng tưởng hắn muốn giết nàng…
Nhưng cuối cùng, tay Đông Phương Thanh Thương không siết lại cơ thể nghiêng sang bên cạnh ngã xuống đất.
Hoa Lan nhỏ nắm Sóc Phong kiếm rút tay về phía sau, lúc trường kiếm rời khỏi ngực Đông Phương Thanh Thương phát ra tiếng “xoẹt”, thanh âm bén nhọn như cắt vào thịt Hoa Lan nhỏ, khiến nàng không nén được tiếng kêu hoảng hốt.
Sau khi rút Sóc Phong kiếm ra, ngực Đông Phương Thanh Thương dần dần kết băng, hơi thở của hắn ngưng tụ thành sương trắng trong không khí, trên rèm mi cũng dần dần kết sương trắng.
Hoa Lan nhỏ há miệng, nhưng trong đầu vang lên giọng nói của Xích Địa nữ tử: “Hoa Lan nhỏ, đi.”
Hoa Lan nhỏ bất động.
Xích Địa nữ tử sốt ruột nói: “Chưa đả thương được tâm mạch Ma tôn, với sức của Ma tôn, chỉ cần điều tức một đêm sẽ tỉnh, cô còn không nhân cơ hội này chạy đi?”
Nàng nên nhân cơ hội này chạy đi…
Cũng vào lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển, hay đúng hơn không phải mặt đất rung chuyển mà là vương điện ngưng tụ từ pháp lực của Đông Phương Thanh Thương bắt đầu rung chuyển, không có pháp lực của Ma Tôn chống đỡ, vương điện này vốn không thể tồn tại.
Chấn động ngày càng lớn, chỉ trong thoáng chốc sau, cả vương điện tức thì hoàn toàn sụp đổ!
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương nằm trên đống gạch đá ngổn ngang, gạch đá này là của Tế điện Ma giới bị Ma Tôn phá hủy lúc trước. Đông Phương Thanh Thương nằm bên trên, tê liệt hệt như đống gạch đá vô tri vô giác này.
Hoa Lan nhỏ cũng ngã bên cạnh, nhưng nàng được khải giáp bảo vệ nên không thương tổn.
Xích Địa nữ tử gọi nàng, giống như lí trí còn sót lại trong đầu nàng đang nói với nàng: “Hoa Lan nhỏ, cô phải rời khỏi Đông Phương Thanh Thương, cũng như cô phải rời khỏi cơ thể này. Hắn không phải là người tốt với cô, cũng như không phải là người đáng để cô lưu luyến.”
Phải, mãi đến lúc nãy, Đông Phương Thanh Thương vẫn kêu nàng ngoan ngoãn ở lại, chờ đến lúc nàng hóa thành một dải sinh cơ hòa trong cơ thể này. Hắn muốn hại nàng.
Chàng không phải là người thích hợp, lòng thiếp làm sao giờ?
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, rời khỏi đống đổ nát, nơi vương điện Ma Tôn ở hiện giờ cũng giống hệt những nơi khác của Ma giới.
Xơ xác tiêu điều, đổ nát hoang tàn.
Đại Dữu bay lượn trong không trung thấy tình thế không ổn vội vàng đáp xuống, nhìn thấy Ma Tôn đang nằm trên đống đổ nát liền dùng cơ thể quấn lấy hắn, quay đầu lại, trông thấy Hoa Lan nhỏ bên cạnh đã bò xuống khỏi gạch đá, chạy về phía kết giới của Ma giới, nó lo lắng rít lên thành tiếng.
Nhưng Hoa Lan nhỏ không buồn ngó nó.
Nàng chạy không ngừng nghỉ về phía kết giới trong tiếng rít gào của Đại Dữu.
Nàng sợ một khi mình dừng bước sẽ lại mềm lòng với Đông Phương Thanh Thương, nàng sợ mình lo Đông Phương Thanh Thương bị Ma giới đánh lén mà không thể cất bước, nàng sợ mình thật sự hạ thấp bản thân, cam nguyện… chịu chết vì chấp niệm của Đông Phương Thanh Thương.