Tóm tắt nội dung: Về nhà
Khi nghe người thanh niên này tự xưng là "Trần Cẩn Chi ", đám người Lý Phi Vân và Lục Nhất Minh đều có vẻ mặt giống nhau như đúc.
Trong vẻ mặt này, trộn lẫn kinh ngạc, đờ đẫn, không thể tưởng tượng và không thể tin được các thứ.
Tâm trạng của họ cũng xen lẫn hàng trăm loại cảm xúc, cả buổi chỉ biết nhìn nhau rồi tập thể rơi vào sự im lặng.
Trần Cẩn Chi này, hết người này tới người khác, vẫn chưa xong nữa à?
Vấn đề là, dựa vào mặt, thì "Trần Cẩn Chi" này, mặc dù liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng người cũng rất giống với ảnh.
Nếu không phải xảy ra chuyện này, nói là cùng một người trong ảnh, cũng đảm bảo sẽ không có ai nghi ngờ.
"Trần Cẩn Chi" thấy cảnh này, không thể không cười: "Có một số việc, nói ra rất dài dòng, mấy vị khách quý có thể ngồi xuống trước rồi từ từ tôi kể lại cho nghe."
Đoàn người đành phải gắng gượng ngồi xuống, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Cô gái vừa nãy ngăn cản bọn họ ở dưới lầu, cười khanh khách châm trà cho họ, rồi lui ra.
"Vị này là Sở Tứ." Trần Cẩn Chi số 3 chỉ chỉ thanh niên vừa mới bị bọn họ bắt, "Cô bé vừa mới châm trà là em gái của hắn, Sở Tiểu Vũ."
"Trần công tử đừng ngại, chúng tôi đều là người biết chuyện." Lý Phi Vân lập tức làm rõ suy nghĩ, ông không ưa nhất là dài dòng.
"Chuyện nhà tôi, chắc hẳn mấy người đều biết." Trần Cẩn Chi mỉm cười, lông mày mỏng dài tự nhiên giãn ra theo nụ cười, lộ ra đường cong xinh đẹp, khóe miệng cong cong lộ ra sự chua sót, "Tôi biết có người lấy danh nghĩa của tôi đi lừa gạt bên ngoài, nhưng các vị hẳn là cũng biết, chuyện nhà tôi như vậy, càng sáng tỏ thì càng khó điều tra, ví dụ như bây giờ các người phí công trắc trở, cũng không nắm được manh mối có ích gì.
Đã có người muốn mạo danh, thì cũng thay tôi chắn được không ít thứ, tôi che giấu danh tính trong tối lại được hời.
Tôi nhân cơ hội này mở tai mắt trong trấn, âm thầm quan sát, hy vọng sớm ngày làm sáng tỏ sự thật, đưa hung thủ ra trước công lý, để an ủi vong hồn dưới lòng đất của gia đình tôi."
Dừng một chút, hắn chỉ Sở Tứ, "Mấy lối ra vào trong trấn đều có tai mắt của tôi, chỉ cần có người xa lạ vào trấn, đều sẽ có người đi theo.
Chỉ là vị anh em này của tôi, không nhận ra các vị cảnh sát, mạo phạm khách quý, thật sự có lỗi quá."
"Cậu nhận ra chúng tôi." Trên mặt Lý Phi Vân mặc dù bất động thanh sắc nhưng trong lòng không khỏi cả kinh.
Có vẻ như họ đã bị theo dõi rất lâu rồi.
Vậy mà ông không hề nhận ra.
Trần Cẩn Chi hơi gật đầu: "Việc này, sự tình quan trọng, tôi phải bí mật hành động.
Lúc này cũng hy vọng các vị đừng để lộ thân phận tại hạ ra ngoài, mong các vị cảnh sát thông cảm."
Lý do này của hắn, nói rất rõ rất kĩ, nói ngắn gọn mọi chuyện, biết lấy tình làm lí, lại tiến lùi có độ, thong dong khéo léo.
"Vầy đi, Trần công tử, lần này có tra được manh mối gì không?" Mặc dù trong lòng Lý Phi Vân còn nghi vấn, nhưng cũng khó tránh khỏi việc muốn hỏi.
Trần Cẩn Chi làm một tư thái "Không thể nói", nhún nhún vai: "Lúc cần tự nhiên tôi sẽ báo cho các vị."
Lý Phi Vân gọn gàng dứt khoát: "Xem ra, Trần công tử không tin tưởng chúng tôi?" Ông nghĩ, phải khống chế bằng được người này, rồi đóng gói chung với hai Trần Cẩn Chi kia đưa lên tỉnh luôn một lượt.
"Trên đời này, có ai mà tin người khác đâu." Trần Cẩn Chi lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu, "Đúng không, cục trưởng Lê?"
Lục Nhất Minh thấy sắc mặt u sầu của Lý Phi Vân, vội bước ra giảng hòa: "Là cục trưởng Lý."
"Ồ, cục trưởng Lý." Trần Cẩn Chi cười cười, cầm đũa lên gắp một hột đậu phộng, bỏ vào trong miệng nhai nhai, không quên săn sóc, "Ở đây ăn sáng cũng không tệ lắm, các vị đừng có nhìn không, lãng phí một bàn thức ăn đấy."
Cơm nước no nên từ trong Túy Tiên Lâu đi ra, có người nhịn không được hỏi: "Lý cục, vì sao anh không túm luôn thằng nhóc đó để thẩm vấn luôn một thể?" Cũng không thể nào ăn tay của người ta rồi nên đuối chứ?
Lý Phi Vân thở dài: "Một người mà có thể bày trận thành ra như vậy thì có thể là người mà chúng ta muốn bắt thì bắt sao?" Vừa rồi bọn họ nhìn thấy chỉ có ba người Trần Cẩn Chi với anh em Liễu Tứ, mà chỗ tối họ không thấy được, không biết đã mai phục bao nhiêu người.
Tùy tiện hành động, khó có thể đoán trước hậu quả.
Trần Cẩn Chi này, vô luận thật giả, tuyệt đối không đơn giản.
Thậm chí còn khó giải quyết hơn cả hai Trần Cẩn Chi trong phòng hạng sang kia nữa.
Hắn nhường ba phần ngoài mặt, thật ra còn chứa sáu phần uy hiếp, một phần khách sáo.
Lý Phi Vân sầu trong lòng, vung tay: "Chúng ta nhiều người như vậy, mục tiêu quá rõ rồi.
Phân công hành động trước, tự đi điều tra đi.
Có đầu mối thì mai thảo luận trong cục.
Tan!"
Lục Nhất Minh nghe thấy Lý Phi Vân nói Tan mà làm như nghe nghỉ vậy, vui tới nỗi nụ cười trên mặt không giấu hết được.
Dắt lừa nhỏ đi dạo trong trấn.
Đi dạo không mấy con phố thì đã trở về cổng nhà theo thói quen, nhìn chằm chằm hai chữ Lục phủ trên hoành phi mà không khỏi phiền muộn.
Nhớ lại lần trước bị đánh mắng thảm thiết ra khỏi nhà, cổng nhà này sợ là trong thời gian ngắn không vào được.
Anh vô cùng nhớ nhung từng một viên ngói viên gạch, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong.
Đây chính là nơi mà anh lớn lên hơn hai mươi năm trời, tất cả bên trong đều để lại đầy ấn kí của anh.
Hồi đó leo xà nhà, lật ngói ra, bị đánh...!từng việc một cứ trôi trước mắt.
Lúc đó chỉ nói là bình thường.
Đảo mắt một cái mình lại trở thành người xa lạ, cứng rắn cắt đứt liên lạc với nhà cửa, loại chuyện này, ai có thể đoán trước được?
Xoay người đi không được bao xa, lại nghe thấy có một cô gái ở phía sau nũng nịu kêu một tiếng: "Nhất Minh ~"
Âm thanh này, mang theo sự mềm dịu tràn đầy lòng người.
Nhưng Lục Nhất Minh nghe xong liền cảm thấy phiền não, Triệu Tứ này, sao lại đến đây!
Triệu Tứ tên đầy