Tóm tắt nội dung: Chuyện xưa của Kim Lăng
============================
Tháp chuông ở phía cực đông của trấn Kim Lăng, tháp trống thì lại ở cực tây.
Thần chung mộ cổ.
Nhắc nhở mọi người sớm sớm chiều chiều, ngày ra đêm nấp.
Bây giờ đã vào thời đại tiên tiến, trong nhà của rất nhiều người có đồng hồ nhưng chuông cổ ở trấn Kim Lăng chưa từng ngừng.
Lục Nhất Minh từng đi rất nhiều nơi, trong nước, ngoài nước.
Nhưng thiệt tình lại cảm thấy là không có tiếng chuông ở chỗ nào có thể sánh với tiếng chuông trong veo vang dội của trấn Kim Lăng, cũng không đâu có tiếng trống hùng hậu ngân nga bằng trấn Kim Lăng.
Mỗi ngày chuông sớm vang lên, Kim Phả La đều sẽ ngẩn người về hướng tiếng chuông truyền tới.
Cho nên Lục Nhất Minh định sáng sớm nay dẫn Kim Phả La đi dạo tháp chuông.
Trời tờ mờ sáng.
Trong bóng tối phía đông cạnh mặt trời vẫn còn mang máng chấm nhỏ lóe lên.
Đầu đường bắt đầu có vài người gánh đồ ra kiếm kế sinh nhai.
Đã rất lâu rồi Lục Nhất Minh không dậy sớm như vậy, vừa vặn eo bẻ cổ vừa ngáp dài, vừa dẫn Kim Phả La đi tới đường phía đông.
Trong lòng nghĩ lại chuyện tối qua, hốt hoảng nghĩ, là mơ sao? Nhưng đáy lòng cũng biết đấy không phải là mộng, là chuyện tận mắt chứng kiến rõ ràng thật sự.
Chuyện này tuyệt đối không thể để cho chị Trần biết được, bên ngoài thì chị dũng cảm lắm chứ bên trong vẫn là cô gái bé bỏng.
Có định mời đạo sĩ tới bắt yêu? Tỷ như Mạc đạo sĩ ngày hôm qua cũng không tồi.
Không biết nghỉ ở đâu? Giá bao nhiêu?
Nghĩ lại thì A Kim phải làm sao bây giờ.
Có khi nào đạo sĩ sẽ bắt y đi không? Thôi, bản thân A Kim có thể dọa quỷ, cũng không cần phải rước đạo sĩ tới cửa.
Tiểu nhị Tiền Tiến từ tiệm vải cách vách hiệu thuốc bắc Lục Ký vừa vặn từ trong ngõ đi ra, đối mặt với Lục Nhất Minh, khá là giật mình: "Yô, đây không phải là Lục thiếu gia sao? Mới sáng sớm mà ngài đã ra cửa hàng rồi ư? Mặt trời mọc đằng tây sao."
Tuy là Lục lão gia đã mất sớm mấy năm trước nhưng vì tuổi của Lục Nhất Minh không lớn lắm, người trấn trên vẫn gọi anh là Lục thiếu gia.
Lục Nhất Minh cười cười, "Không phải, tôi dẫn bạn đi dạo tháp chuông." Chỉ chỉ Kim Phả La, "Họ Kim."
"Đây chính là bạn nước ngoài của ngài ư?" Tiền Tiến âm thầm đánh giá Kim Phả La, "Chào Kim thiếu gia." Hắn đã nghe đồn về người nước ngoài này rồi, thật ra đã từng gặp một lần ở phía xa, mà đây là lần đầu gặp phải ở khoảng cách gần như vậy.
Dáng vẻ thật đúng là, chậc chậc, vừa đẹp lại vừa lạ, tròng mắt này y chang ngọc lưu ly luôn.
Kim Phả La như không nghe thấy, hãy còn cúi đầu chơi tờ giấy trên tay.
Trên giấy vàng in đầy bùa vẽ kì lạ.
Lục Nhất Minh đâm Kim Phả La một cái, chỉ chỉ Tiền Tiến, "Tiểu Tiền." Anh đã nhiều lần dạy Kim Phả La lễ nghi thái độ làm người, nhưng Kim Phả La gặp người luôn xa cách.
Cái này cũng khó trách, dù sao đối với người chủ là anh mà Kim Phả La cũng xa cách khó gần mà.
(Không biết xa cách khó gần được bao lâu nữa chứ thấy ông Kim ổng lung lay anh Minh gòy)
Kim Phả La ngẩng đầu liếc nhìn Tiền Tiến một cái, thế nhưng hiếm khi lại được ứng tiếng ừ.
"Xem chuông..." Tựa hồ Tiền Tiến nhớ tới cái gì, "Chuông già ở trấn Kim Lăng chúng đã cũng được mấy trăm năm rồi ha, nghe gõ chuông nói là sắp thành tinh rồi."
"Sắp thành hình người sao?" Lục Nhất Minh buồn cười.
"Cái đó thì không có, gõ chuông nói là, " Tiền Tiến thấp giọng, "Có lần chính Mão, ổng ngủ quên gõ chuông, cái đến giờ thì tự nó vang lên! Còn vô cùng trật tự vang đủ sáu lần, một cái cũng không thiếu.
Cậu nói coi đây mà không phải là thành tinh sao."
Lục Nhất Minh không thể nào tin được, "Có lẽ vị hương thân nào đó có lòng tốt nên gõ thay ổng á." Anh đã từng gặp gọ chuông rồi, cả ngày gầm gừ khoe khoang, lần trước còn không phải nói là ổng biết coi bói ư, nói Lục Nhất Minh sẽ đạt được mưu cầu, kết quả mới mấy ngày mà Lục Nhất Minh đã thua mất hai cái cửa hàng.
"Ầy, ai biết được.
Không nói với ngài nữa, tôi đi dọn hàng đây.
Hẹn gặp lại nha." Tiền Tiến nói xong thì chạy mất bóng.
Lục Nhất Minh và Kim Phả La tiếp tục đi về phía trước, chưa được bao nhiêu bước thì tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông cong cong làm xao động cả bầu trời của trấn nhỏ, suốt sáu lần.
Trong trẻo, kì ảo.
Lục Nhất Minh ngẩng đầu, chân trời đã gần như không thấy bóng đêm và những chấm nhỏ, hồng quang phát bỏng đang dâng lên từ phía đông.
Tiếng chuông này, tựa như xua đi tia đen tối cuối cùng, mang đến quang minh vô tận.
Không đợi hai người đi đến tháp chuông, đã thấy một người gù lưng đang khòm lưng chạy từng bước nhỏ tới.
Lục Nhất Minh ngẩn ra, ơ? Đây không phải là ông lão gõ chuông sao?
Chỉ thấy ông lão chạy xuống khỏi tháp chuông, lấy một chiếc chìa khóa lớn bị rỉ sét ra từ bên hông, mở khóa đầu hổ trên cửa của tháp chuông.
*Khóa đầu hổ
Lục Nhất Minh nhịn không được mà đi tới, vỗ ông một cái, "Vừa rồi là ai gõ chuông đấy?"
Ông lão bị anh làm cho sợ, quay đầu nhìn thấy anh thì cười nhăn cả mặt, "Lục thiếu gia à! Ha ha ha.
Tối qua uống nhiều quá, nên tới chậm! Ban nãy chắc là cháu ngoại trai của tôi gõ dùm."
"Tháp chuông này còn có người khác ở sao?" Lục Nhất Minh cả kinh, "Ông nhốt cháu ngoại trai bên trong?"
Trên mặt ông lão có vẻ xấu hổ, "Hầy, trong nhà nhỏ quá không đủ chỗ ở.
Nó ở lại đây mấy ngày.
Dù sao nó cũng yên tĩnh lắm, không thích chạy ra ngoài.
Không vội không vội."
"À, tôi còn tưởng rằng cái chuông này thành tinh thật rồi chứ."
Ông lão nhức đầu, "Chuông mà sao có thể thành tinh chứ, Lục thiếu gia thật biết nói đùa." Dừng lại, thấy Lục Nhất Minh không có ý muốn đi, "Ngài định?"
Lục Nhất Minh chỉ sang Kim Phả La, "Tôi dẫn người bạn nước ngoài của tôi lại xem tháp chuông.
Y có hứng thú với văn hóa Trung Quốc.
Cái chuông cổ ba trăm năm ở trấn Kim Lăng chúng ta coi như là ánh sáng của huyện mình."
"Hả? Này..." Trên mặt ông lão lộ ra nét bối rối, "Ngài muốn tới hàng ngày thì chắc chắn tôi sẽ hoan nghênh hai vị đi thăm, nhưng hôm nay thì...Tôi chưa thu dọn đâu.
Thật ra, cái chuông vỡ này cũng chả có gì để coi cả."
Lục Nhất Minh chần chờ một hồi, lấy một đồng bạc ra, nhét vào tay ông lão, "Bọn tôi chỉ thích xem cái chuông vỡ này thôi.
Có dọn dẹp hay không thì cũng chả quan trọng, không phải là chỉ hơi nhiều bụi chút thôi sao, chúng tôi không ngại."
*Đồng đại dương aka đồng bạc trắng
Ông lão này bình thường thấy tiền sáng mắt lại do