Tóm tắt nội dung: Kim Lân vốn không phải vật trong ao
====================
Người chết mà có máy thai ư?!
Văn Uyên không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải là chuyện lớn, hắn quả thực sẽ cho rằng là Lý Phi Vân và khoa pháp y nói bậy.
Hắn thấy cần phải tự mình kiểm tra.
Nhà xác được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, phải có lệnh từ cục mới có thể ra vào, ra vào còn phải đăng ký.
Vì vậy, không ai có thể vào gian lận.
Hắn nhanh chóng tìm được Vương Tú Liên từ 59 bảng tên giường.
Khoảnh khắc vén tấm vải trắng trên đầu ra, Văn Uyên ngơ ngẩn cả người.
Vương Tú Liên trần truồng nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tú lệ lại có chút trắng nõn, thân thể trắng như tuyết mềm mại, toàn thân không có một chút khuyết điểm, không có một phần khí tức tử vong.
Nếu không phải mất đi hô hấp kiêm tứ chi lạnh như băng, Văn Uyên căn bản không nhìn ra đây là một cái xác, hay là một cái xác đã chết gần nửa tháng.
Hắn đã đọc nhiều lời khai, nhiều người chứng kiến rằng vào ngày chôn cất, trên người cô toàn là thi ban xanh tím.
Khác với cảnh tượng trước mắt.
Kì lạ hơn chính là, trên bụng phẳng ban đầu của cô lại nổi lên một khối thịt hình cầu, giống như người có thai.
Văn Uyên chần chừ một lúc, mặc dù cảm thấy vô lý, nhưng vẫn lấy ống nghe đã chuẩn bị trước, đeo trên tai.
- ----------
Trấn Kim Lăng.
Chị Trần bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Không thể không nói, củi được Kim Phả La chẻ tốt hơn nhiều so với chị chẻ, kích thước đều bằng nhau, vừa phải.
Phát hiện ra Kim Phả La có công dụng mới, quan điểm của chị Trần về y được cải thiện không ít.
Hơn nữa, kể từ khi y đến, thiếu gia gần như không bao giờ đi ra ngoài đánh bạc.
Đây mới là chỗ khiến chị Trần vui mừng nhất.
Ăn ít, nói ít, có thể chẻ củi, không cần tiền công, người như vậy, tìm ở đâu ra! Cứ bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ còn có thể nấu cơm cũng không chừng.
Đang định bưng súp lên bàn ăn, một tiếng cạch vang lên, chân bàn bị gãy ra một khúc lớn, chắc là do mục quá.
Giờ này, thợ mộc cũng không dễ tìm.
Chị Trần không còn cách nào, la lên: "Thiếu gia! Tìm Lão Vương tới đây.
"
Lục Nhất Minh nhẹ nhàng đi đến bên giếng, khẽ gọi bên dưới: "Lão Vương, Lão Vương? "
Chỉ chốc lát sau, ào một tiếng, dưới nước nổi lên một cái vỏ cứng hình bán cầu, vỏ cứng run rẩy, vươn hai chân nằm sấp bên giếng.
Đấy là một con rùa lớn bằng một cái chậu rửa mặt.
Nó ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh không nói hai lời, ôm con rùa đi về phía đại sảnh.
Chị Trần đặt con rùa dưới chân bàn, "Lão Vương, mi đừng nhúc nhích.
" Sau đó, xem bàn có đủ chắc chưa, "Ừ, vừa lắm."
Lão Vương là do Lục Nhất Minh mua về từ chợ hết hai đồng bạc, cũng không biết tại sao, anh liếc mắt một cái liền cảm thấy con rùa này khác với những con rùa khác.
Mặc dù nói nghe vớ vẩn, nhưng luôn cảm thấy...Nó mỉm cười với mình tại quầy đồ ăn.
Khi chị Trần nói muốn bắt con rùa này để nấu súp, nó bỏ chạy rất nhanh, trốn sau lưng Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh không đành lòng, để nuôi luôn.
Tên là chị Trần đặt, "Nếu là một con rùa, vậy sau này gọi là Lão Vương đi.
"
*Con rùa - Vương Bát - Lão Vương
Còn hơn là bị làm canh, lão Vương dường như không có ý kiến gì về cái tên này.
Bình thường sống dưới đáy giếng, thỉnh thoảng nổi lên phơi nắng, rất nhàn nhã.
Thỉnh thoảng chị Trần lấy nó để đập vỡ quả óc chó, chêm chân giường hoặc bất cứ điều gì, nó cũng không phản đối.
Kim Phả La từ trong phòng đi ra, đi vào sảnh, nhìn thấy lão Vương thì cả kinh.
Lão Vương len lén nhìn ra ngoài từ trong vỏ, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Kim Phả La, sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Nửa đêm hôm đó nằm trong giếng, hiển nhiên là nó nhìn thấy thứ gì đó không tầm thường.
Nếu không phải là một con rùa có định lực cực giỏi, thì có lẽ nó cũng phải khóc chít chít như mấy con người rơm đó.
Thừa dịp Lục Nhất Minh ở trong phòng bếp giúp chị Trần, Kim Phả La nở nụ cười với Lão Vương, lộ ra răng nanh sắc bén, trong mắt tràn đầy hưng phấn không giấu được, giọng đè xuống vô cùng trầm, "Rùa ngàn năm nè."
Tùng tùng tùng.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống chiều trong trấn Kim Lăng vang lên.
Ráng chiều đầy trời, tiếng trống trang nghiêm xa xăm rong rủi giữa các tòa nhà.
Thời cổ đại, trống chiều vang lên là lệnh giới nghiêm.
Nhưng quy tắc này không biết đã bị phá bỏ từ năm nào.
Trống chiều đối với những người dân trong trấn, chính là lúc ăn tối.
Tiếng hô gọi con cái về nhà ăn cơm liên tiếp, rất nhanh liền được tiếng thanh thúy đáp lại.
Một con lừa nhỏ cong đít chạy trên ngõ phố, ông già râu tóc hoa râm ngồi trên đó, vê râu, khuôn mặt ung dung.
Ông ngửi thấy mùi cơm đầy trong không khí, "Cái trấn này, yêu khí nặng hơn mùi cơm.
Sẽ sớm có một vở kịch hay lên sàn.
Thú vị, thú vị.
Ta không quan tâm, ta sẽ ở lại để xem náo nhiệt.
"
Con lừa nhỏ hiên ngang kêu hai tiếng, ông già cười he he, "Lục thiếu gia kia,