Dạ Khinh Ưu ban đầu bị Mộc Lăng Thiên công kích, hắn căn bản không có coi ra gì, dù sao ngay cả sư phụ hắn Ma Băng Thần - Mộc Kiêu Quân còn chưa chắc đã đánh lại hắn, đối phương có thể giở trò gì đây? Huống hồ, cảnh giới so với hắn quá thấp, chỉ nhẹ nhấc tay liền có thể diệt sát.
Nhưng không nghĩ đến, vậy mà một chưởng hàn phong của Mộc Lăng Thiên lại làm hắn mê muội, bên trong dường như không chỉ là Đạo Nguyên Lực của bản thân Mộc Lăng Thiên mà còn có một đạo Hắc Ám Linh Hồn trực tiếp chui vào đầu hắn, tốc độ quá nhanh làm Dạ Khinh Ưu trong tình trạng thả lỏng tinh thần không kịp phòng bị.
Tại tinh thần hải của Dạ Khinh Ưu, ngoài hỗn loạn tinh vực tạo ra bởi bốn Thần Ấn Ngũ Hành, lại xuất hiện thêm một vị khách ngoại lai.
Một cái Hắc Ám Hồn Thể không có nhân dạng, hai mắt đỏ lòm nhìn vào bên trong tinh thần hải của hắn.
" Nơi này không ngờ cất chứa Ngũ Hành Hỗn Độn Khai Quang, mặc dù chưa hoàn thiện nhưng thật có ý tứ.
"
Bóng đen kinh ngạc nói, hình ảnh hoá thành thực thể, toàn thân trên dưới một màu đen che sau lớp áo choàng, ánh mắt loé lên vẻ tham lam nhìn toàn cảnh.
" Hừ, dám có ý định đoạt xá ta.
Ngươi cũng có bản lĩnh đấy.
"
Dạ Khinh Ưu xuất hiện bên trong tinh thần hải, nhìn tên áo choàng đen ngoại lai dám có ý đồ đoạt xá hắn, vô cùng tức giận.
Mặc dù cảm nhận được cái linh hồn màu đen này không hề đơn giản, nhưng chẳng khiến hắn bận tâm chút nào.
Bàn tay vươn ra, trực tiếp muốn đem cái linh hồn đánh đến tam phiên luân diệt.
" Hừ, một cái phàm tu nho nhỏ lại dám có ý kiến.
Thật ngu xuẩn.
"
Bóng đen thấy Dạ Khinh Ưu lại có ý định diệt sát nó, âm thầm cười lạnh, cảm thấy như gặp phải trò cười.
Bản thân hắn chính là tồn tại tối cao từ bên trên, dù là Thiên Mệnh Cảnh hay Thiên Đạo của Thế Giới này còn không đủ để hắn đặt vào trong mắt.
Tại thời kỳ toàn thịnh, hắn một cái phất tay liền có thể hủy diệt cả cái Hạ Giới này, Thánh Vực gì đó cũng chỉ là đồ chơi cho hắn, còn phải sợ loại sâu kiến này sao?
Nếu như không phải do gặp tai kiếp, bị đánh cho thành Hồn Thể lưu lạc đến nơi này thì hắn đã chẳng chật vật như vậy.
Bám vào thân thể của Mộc Lăng Thiên mà nương tựa sống nhờ.
Vốn dĩ, hắn đã muốn đoạt xá Mộc Lăng Thiên, lại cảm thấy tên tiểu tử này thiên phú mặc dù không tệ nhưng vẫn không đủ lọt vào pháp nhãn của gã, chỉ có thể âm thầm bám trên thân thể đối phương, sau đó lựa chọn đợi kẻ nào đó có thiên phú huyết mạch đủ hấp dẫn hắn.
Lần này thật may mắn, không ngờ hắn đã tìm thấy Dạ Khinh Ưu, mặc dù kẻ khác không nhìn ra nhưng hắn chắc chắn cái cơ thể này chính là thứ mà hắn cần tìm.
Hắn không biết vì sao tại tiểu thế giới nhỏ bé này lại xuất hiện một kẻ có thiên phú bậc này, sở hữu Dạ Uyên Cổ Mạch của Dạ Tộc, còn có Đạo Thể của Tam Đạo Môn, ngoài ra ẩn chứa một tia huyết mạch kỳ dị ẩn giấu mà hắn không thể nhận biết được, nhưng chắc chắn so với hai loại thiên phú kia không hề thua kém.
Hắn kích động đến phát điên, cơ thể này so với hắn trước đó thiên phú còn kinh khủng hơn nhiều lần, nếu như đoạt được nó thì với thiên phú của cơ thể này, hắn có thể bước đi càng xa hơn.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, hắn cảm thấy vui vẻ, cũng không có bận tâm Dạ Khinh Ưu nắm giữ tinh thần hải định tru sát hắn, cười to.
" Tiểu bối, yên tâm.
Ta sẽ dùng cơ thể ngươi cho thật tốt.
"
Dứt lời, Tam Thiên Lôi Bạo đánh lên người bóng đen, Pháp Tắc Lôi mang theo quy tắc Đại Đạo bổ xuống, cùng với Hỏa, Kim, Thổ, Thủy bốn loại Thần Lực theo sự điều động của Dạ Khinh Ưu, đem hồn phách bóng đen kia diệt sát.
Bản thân Dạ Khinh Ưu cũng cảm thấy bóng đen kia mang cho hắn đe dọa, cho nên dùng hết sở chiêu, đem nó giết đến chết đi không thể chết lại.
Cũng may, còn diệt được, cái hồn phách kia chưa thể đoạt xá hắn lại bị hắn bóp từ trong trứng nước, ngay cả phản ứng cũng không kịp làm ra.
Dạ Khinh Ưu dựa vào Pháp Tắc Lôi đoạt được bên trong một đoạn ký ức của đối phương, tiêu thụ một lúc liền nhíu mày.
" Kẻ này xuất thân từ Vô Cực Giới, cảnh giới Hỗn Thiên Diệt Cảnh.
Vậy mà không ngờ đi ngang qua Hỗn Độn Thời Không bị đánh cho thê thảm thành như vậy.
"
Dạ Khinh Ưu dần cảm thấy áp lực, hắn không ngờ ngoài một cái Dị Giới Nguyên lại lòi ra một cái Vô Cực Giới.
Mà xem ra, cái Vô Cực Giới kia càng là khủng bố hơn gấp vạn lần, e rằng tùy tiện một kẻ xuất thế từ đó có thể hủy diệt Thánh Vực, Tà Vực các loại vô số lần.
Cũng may muốn từ Vô Cực Giới đến đây chỉ có thể băng xuyên qua Hỗn Độn Thời Không, mà hầu như toàn bộ đều bị chết nhảm trước khi tiếp cận được Dị Giới Nguyên, cho nên việc có cường giả Vô Cực Giới tới đột nhập dường như là chuyện không thể.
Nhưng Dạ Khinh Ưu lại không dám khinh thường, hắn biết có nhiều người mạnh hơn hắn như vậy, cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Xem ra phải càng tích cực nâng cao tu vi, không nên vì vô địch tại Hạ Giới nho nhỏ mà ngạo mạn.
Dạ Khinh Ưu vừa suy nghĩ, thoát ra khỏi tinh thần hải, chợt cảm giác hàn băng lạnh thấu xương phả vào mặt, ánh mắt nhìn về phía trước, một khỏa băng châu đã đem hắn hút vào.
Xuất hiện trước mặt hắn là một dải băng hà mênh mông, xung quanh nhiệt độ như có thể đóng băng cả vạn vật, tuyết sương dày đặc che phủ khắp nơi, chỉ đứng yên trong chốc lát liền hóa thành tượng băng dài vạn trượng.
" Cái quỷ gì? "
Dạ Khinh Ưu động thân, đem băng tuyết bọc quanh thân phá hủy, hắn kinh ngạc nhận ra nơi này chính là Vạn Giới Băng Phệ của Ma Băng Thần.
Thật không ngờ, tên này để bảo toàn đồ đệ còn nguyện ý đem ra Bản Nguyên Băng Giới cho hắn phòng thân, đồng thời cũng giúp ngăn cản thiên địa cảm ứng.
Cho nên Mộc Lăng Thiên bộc lộ thực lực vượt qua Đế Tôn còn không có bị Thiên Đạo phát hiện.
" Hừ, đem ta đến đây.
Ta liền khiến cả Vạn Giới Băng Phệ của ngươi hủy