Nhìn thấy cảnh này, Hồng Mỵ suy sụp quỳ bệt ra đất, ngây như trời trồng.
Dạ Khinh Ưu đi đến trước xác Diệp Lăng, đem Thanh Thủy Trùng Tiên tưới lên, thân thể chia lìa của đối phương liền lại như chưa hề có gì xảy ra.
Hắn cúi đầu thủ thỉ bên tai nàng, giọng nói mang đầy tà tính.
" Thấy không, ta muốn hắn chết hắn phải chết.
Ta muốn hắn sống hắn không chết được.
"
" Ngươi là ác ma, cầm thú, không phải là người.
"
Hồng Mỵ toàn thân run lên, tràn ngập sợ hãi cùng oán hận nhìn hắn.
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, hắn có giải thích nàng cũng không hiểu, không cần phải tốn công phu miệng lưỡi.
Chú ý tới Diệp Lăng thanh tỉnh, toàn thân run rẩy như vừa cảm nhận qua cái chết, khiến gã rùng mình sợ hãi, từ trước đến giờ chưa từng có kinh hãi đến như vậy.
Dạ Khinh Ưu nhìn Diệp Lăng, vẫn cảm nhận Khí Vận bao quanh đối phương, rõ ràng là dù hắn có đem Diệp Lăng chém đứt đầu thì tên này vẫn có thủ đoạn trùng sinh.
Hắn cũng không thèm để ý, dù sao Diệp Lăng cũng chỉ là kiến nhỏ trong mắt hắn, không bằng con dê béo Vô Danh kia.
Hắn nhìn Hồng Mỵ, trong lòng nổi lên tà ác, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, mỉm cười nói.
" Mỹ nữ, giờ ngươi nên ngoan ngoãn phục thị ta.
Nếu không ta sẽ cho hắn chết càng thảm.
"
" Ngươi… "
Hồng Mỵ không dám tin, chợt cảm giác lạnh lẽo xông tận óc, nàng tuyệt vọng nghĩ phản kháng, nhưng nhìn Diệp Lăng bị khốn trụ, không đành lòng.
Một khoảng thời gian đấu tranh bên trong, nàng mới cắn răng quyết định, nói.
" Được, chỉ cần ngươi tha cho sư huynh.
"
" Tốt, chỉ cần về sau hắn không động tới ta liền được.
"
Dạ Khinh Ưu thoải mái đáp ứng, Hồng Mỵ tâm trạng thả lỏng, trong lòng bi ai, đôi mắt long lanh lặng lẽ rơi lệ.
Nàng đứng dậy xoay người định đi thì bị hắn kéo lại, hỏi.
" Nàng đi đâu? "
" Chả phải ngươi muốn ta sao? Ta cho ngươi toại nguyện.
"
Hồng Mỵ tức tối trả lời, lời nói không còn chút kiêng dè nào.
Dạ Khinh Ưu kéo nàng lại, đè mỹ nữ xuống đất, ánh mắt tràn ngập tử sắc kim mang.
" Ta muốn ngay tại đây.
"
" Không được, ngươi đừng có đùa!! Trước mặt sư huynh là không thể… "
Không quan tâm đến tiếng la hét, Dạ Khinh Ưu đem y phục trên thân thể nàng xé nát mặc cho nàng khóc lóc van xin.
Diệp Lăng hai mắt không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe tiếng la khóc của sư muội làm hắn hoang mang, bất an dâng cao.
" Sư muội, ngươi làm sao… "
" Sư huynh, ta không sao.
"
Hồng Mỵ chợt nhớ tới Diệp Lăng, sợ hãi sư huynh nàng lại đem Dạ Khinh Ưu chọc giận, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thân thể trắng muốt của nàng lộ ra dưới ánh đèn lé loi, bầu ngực của nàng to tròn bầu bĩnh, hai núm vú hồng hào thụt vào trong kích thích nam nhân tò mò.
Bên dưới âm huyệt lún phún vài sợi lông, nhìn gọn gàng nhưng lại hết sức dâm đãng.
Hồng Mỵ nằm trên nền gạch lạnh lẽo, vài sợi rơm dính trên da thịt, mùi hương thiếu nữ lan tỏa xông vào mũi Dạ Khinh Ưu.
Hắn tiếu ý nhìn nàng, cúi đầu há miệng gặm lấy một bên vú mỹ nữ, một tay xoa nắn bầu ngực to tròn.
Ngực của nàng thật lớn, so với Hạ Nhu Nhi không chút nào thua kém.
Núm vú thụt vào trong bị hắn hút ra ngoài gặm mút, một bên ngực to tròn bị bóp đến biến dạng.
Hồng Mỵ cắn chặt môi, nén không phát ra tiếng, nàng cảm thấy hận chính bản thân mình, đột nhiên bị nam nhân kia chơi đùa mà lại có cảm giác khác lạ, muốn rên lên thành tiếng.
Diệp Lăng đột ngột cảm thấy bất thường, hắn cảm giác trong lòng như có lửa đốt, sợ hãi trong nháy mắt quét sạch, giãy giụa dây xích trói buộc, quát.
" Sư muội, chuyện gì xảy ra? Có phải tên kia đang giở trò? Hắn đâu? Sao lại không dám thả ta ra cùng ta đại chiến, con gà hèn nhát!! "
" Sư huynh… ưm… đừng lo, muội không sao… "
Hồng Mỵ mím môi, cố trả lời, nàng không dám tin có ngày bản thân bị chơi đùa trước mặt sư huynh của nàng, xấu hổ cùng giận dữ khiến nàng chỉ muốn tìm cái chết.
Nam nhân kia vậy mà không tha cho nàng, hắn y phục cũng cởi ra, côn thịt hùng dũng chĩa ra ngay trước mắt nàng, vỗ vỗ lên má nàng liên tục.
" Bú liếm nó đi, nếu không nàng biết hậu quả rồi đấy… "
" Ngươi nói nên giữ lấy lời.
"
Hồng Mỵ khẽ nhìn Diệp Lăng bị xích ở một bên, không dám chần chừ, chỉ có thể đè nén ghê tởm, thè lưỡi đem đầu quy hồng hào liếm lấy.
Côn thịt của nam nhân kia vậy mà không có chút mùi hôi, còn dâng lên một loại dương cương khí tức làm nàng như say rượu, bắt đầu đem đầu rùa ngậm vào trong miệng mút lấy.
" Ưm… chụt chụt… "
Tiếng bú mút dâm dục không cách nào che giấu, Diệp Lăng nghe lấy chợt cảm thấy hoảng sợ.
Hắn dù chưa có cơ hội phá thân xử nam, nhưng kiếp trước từng coi nhiều phim hành động hai người của Nhật Bản nên có thể tưởng tượng ra điều gì.
Lập tức cảm giác đỉnh đầu như xanh rờn, dù chưa cùng sư muội thành lập quan hệ nhưng hắn đã coi nàng là nữ nhân của mình.
Tiếng rống phẫn nộ theo đó mà vang vọng khắp phòng giam nhỏ.
" Khốn kiếp, ngươi để sư muội làm gì!!! Thả nàng ra...!có giỏi thì nhắm vào ta… "
" Gào thét vô dụng… Sư muội ngươi kinh nghiệm hơi non nớt một chút nhưng học rất nhanh, nàng làm ta rất thoải mái đấy.
A, đúng rồi Hồng Mỵ, mút sâu vào, dùng lưỡi nữa...!"
Lời nói cua Dạ Khinh Ưu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Diệp Lăng tâm trạng hóa cuồng, toàn thân lôi kéo như xé nát da thịt, giãy dụa, gào thét điên dại.
Dạ Khinh Ưu không nghĩ đến đả kích gã như vậy nhưng Khí Vận của đối phương vẫn còn mãnh liệt, xem ra vẫn còn ý nghĩ lật kèo phút thứ 30.
Hắn tạm thời cũng mặc kệ Diệp Lăng, cúi đầu nhìn xuống dưới háng mỹ nữ, bàn tay xoa mái tóc nàng cổ vũ.
Hồng Mỵ không dám nghe lấy Diệp Lăng gào thét, nén khuất nhục chuyên tâm cúi đầu phục thị Dạ Khinh Ưu bú mút côn thịt.
Miệng nhỏ của nàng ấm áp trơn tuột, càng đút vào càng cảm thấy thoải mái.
Ngắm nhìn phượng nhan tuyệt sắc hạ mình dưới háng hắn, khiến cho Dạ Khinh Ưu có loại cảm giác thành tựu.
" Xem ra nên đến tiết mục chính rồi… "
Dạ Khinh Ưu đem Hồng Mỵ xoay người lại, như một đầu mẫu cẩu nâng cao bờ mông căng tròn trước mặt hắn.
Âm huyệt nàng trơn láng hồng hào, còn chảy ra dịch thủy ướt đẫm hai mảnh môi dọc làm hắn ngạc nhiên, hai ngón tay vươn ra moi móc, dâm thủy trơn trượt liền dính đầy lấy ngón tay hắn.
Hắn đem ngón tay dính dâm thủy để trước mặt nàng, nói.
" Xem đi, nàng quả nhiên cũng chỉ là dâm nữ.
Chỉ bú dương căn của ta mà ướt cả rồi.
"
" Ta không phải, đừng nói nữa...!"
Hồng Mỵ hai mắt chảy đầy lệ châu, che mặt không dám nhìn.
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, đem ngón tay dính dâm thủy đút vào miệng nàng, để tự thân nàng nếm thử, Hồng Mỵ giãy giụa, vô lực chỉ mặc cho hắn thọc ngón tay vào miệng, kẹp lấy lưỡi nàng.
Đỉnh đầu rùa căn chỉnh ngay cửa âm huyệt, hắn dùng sức đẩy vào, dễ dàng đâm vào trong, đụng phải vách màng mỏng manh ngăn lại, khẽ dùng lực đem nó xé mở, máu đào chảy ra làm Hồng Mỵ đau đớn