Dạ Khinh Ưu xoay người, hắn sớm chú ý Dịch Vũ Tịch đã tỉnh lại, rời đi từ lâu.
Hắn không có bắt ép nàng, bởi vì hắn biết nàng có người thích, đó là thiếu chủ của Âm Dương Thánh Đạo, Mặc Hỏa Ly.
Đối với cái tên Mặc Hỏa Ly, Dạ Khinh Ưu dần có nhận thức được người này không đơn giản, chỉ sợ tương lai sẽ là kình địch đáng lưu tâm.
Âm Dương Thánh Đạo có âm mưu, hắn rất rõ ràng, chỉ là tạm thời chưa làm ra hành động gây sự, hắn cũng lười quản bọn chúng sẽ làm gì.
Đương nhiên, âm mưu toan tính gì cũng vô dụng, đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là rác rưởi.
Mặc Hỏa Ly ẩn nhẫn, không rõ khi biết Dịch Vũ Tịch đã bị hắn đoạt đi thân trinh nguyên, còn có thể ẩn nhẫn tiếp được hay không? Dù mặt ngoài Mặc Hỏa Ly không quan tâm Dịch Vũ Tịch, nhưng Dạ Khinh Ưu hắn hiểu một điều, đó chính là tâm tư của đối phương chí ít có đặt trên người nàng.
Dạ Khinh Ưu cũng gieo tinh thần ấn ký trong thân thể Dịch Vũ Tịch, muốn biết Mặc Hỏa Ly có động tĩnh hay không, hắn cũng sẽ sớm biết.
Bây giờ có nghĩ đến việc này cũng vô dụng, chưa cần thiết.
Hắn đem dung mạo lần nữa khôi phục, xoay lưng đối diện Trương Tuyết Di và Trần Mộng Lan.
Hiện tại, tâm trạng của Trần Mộng Lan đang hết sức rối bời, nàng là lần đầu gặp phải chuyện này, bình thường đều là ở bên cạnh lão nhân gia, chưa có chân chính tiếp xúc chuyện giữa nam nữ bao giờ.
Nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của Dạ Khinh Ưu, không hiểu sao trong lòng nàng có một chút vui mừng, cảm giác an tâm kỳ lạ.
Gương mặt xinh đẹp ánh lên từng nét ửng hồng, nàng sớm mặc lại y phục, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn hắn.
" Còn xấu hổ sao.
"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, nói.
Trần Mộng Lan theo bản năng gật đầu, nàng hiện tại không biết cư xử ra sao cho phải.
Dạ Khinh Ưu thấy vậy, đem nàng ôm vào trong lòng.
" Yên tâm, từ giờ nàng trở thành nữ nhân của ta.
Ta sẽ không để cho nàng chịu thiệt.
"
" Ân… tướng công… "
Trần Mộng Lan nhỏ giọng cất tiếng, nói đến hai từ sau thì nhỏ đến mức chỉ có nàng nghe.
Đương nhiên với thính lực của Dạ Khinh Ưu cũng có thể nghe thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng mỉm cười, vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng.
Trương Tuyết Di thấy cảnh này, tránh không khỏi có chút hâm mộ, nàng không ngờ nam nhân này mị lực cũng thật là lớn, dáng vẻ hiện tại đủ sức để mê đảo bất cứ nữ nhân nào.
Chẳng qua tính cách của hắn quá tà ác, thật khó làm nữ nhân có tâm yêu thích, nếu như dùng phương thức ôn nhu một chút, có lẽ nàng cũng sẽ sớm bị hắn chinh phục.
Ý nghĩ vừa hiện lên, Trương Tuyết Di hoảng sợ vội vã đem ý niệm này bỏ đi, nam nhân này dụng tâm chiếm hữu nàng, không thể dễ dàng tha thứ như vậy.
Còn có, trong lòng nàng vẫn tồn tại một cây gai mắc trong lòng, vẫn lưu luyến đến Diệp Lăng.
Dạ Khinh Ưu không có chú ý tâm trạng Trương Tuyết Di thế nào.
Hắn lúc này chợt có một loại cảm giác bất an, ánh mắt ngẩng cao nhìn lên trời.
Tại đó, một đạo hỏa hồng quang mang lao tới chỗ hắn, thân ảnh một nữ tử mỹ lệ mặc hồng phượng váy dài, đẹp đẽ cao quý, toàn thân hỏa diễm như nhảy múa xung quanh nàng, hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Không để nam nhân làm ra phản ứng gì, nữ nhân tốc độ như thiểm điện lao vào ôm chầm lấy hắn, giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên như tiên âm.
" Dạ lang, cuối cùng thiếp cũng tìm thấy chàng.
"
" Cửu Cửu, ngươi sao lại vào đây? "
Dạ Khinh Ưu giật mình, nhìn nữ tử tuyệt mỹ dung nhan, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở.
Phượng Cửu Cửu hai tay ôm chặt cổ hắn, ánh mắt chớp nhẹ, cảm nhận mùi hương nam nhân quen thuộc, nở ra một nụ cười điên đảo chúng sinh.
" Ta chính là muốn tìm Dạ lang mà tiến đến Nhân Giới.
Thế nào, chàng cảm động sao? "
Khóe miệng Dạ Khinh Ưu khẽ giật, thật không biết nên nói thế nào cho phải, hắn dù sao tránh né nàng cũng là có lý do.
Vội vàng đem thân thể hai người tách ra, nhẹ giọng nói.
" Ngươi nên quay về Ma Giới đi.
Phượng Hoàng Tộc còn đang cần ngươi về chờ chỉnh đốn đấy.
"
Nghe hắn nói vậy, Phượng Cửu Cửu khẽ chu miệng nhỏ, tỏ ra không vui, không hề có ý buông ra hắn, hai tay vẫn bám dính cổ hắn, giở ra giọng điệu nũng nịu làm ai nghe mà cũng mềm lòng.
" Không muốn, ta chỉ muốn Dạ lang.
Chúng ta lâu rồi còn chưa gặp mặt, sao có thể nhanh vậy tách ra? "
Dạ Khinh Ưu có thể cảm giác được một đôi nhũ phong mềm mại cọ sát trước ngực, hương thơm từ thân thể nữ tử tràn ngập khứu giác nam nhân.
Phượng Cửu Cửu có thể nói là nữ nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm, kiều đồn vểnh cao sau lớp phượng bào, da thịt trắng trẻo, dung nhan không có mấy nữ nhân nào có thể sánh bằng.
Không thấy ngay cả hai nữ Trương Tuyết Di và Trần Mộng Lan cũng bị khí chất, dung mạo của Phượng Cửu Cửu làm cho chinh phục sao? Càng nhìn, các nàng tránh không khỏi có chút tự ti.
Lại nói, Trương Tuyết Di cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng cái tên nam nhân này có một nữ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, sao còn phải dính dáng đến mấy nữ nhân khác làm gì? Thiên hạ còn có nữ nhân nào có thể sánh cùng nữ tử kia sao?
Chỉ có Dạ Khinh Ưu lúc này là hiểu rõ cảm xúc của mình nhất, hắn thật sự không muốn dính lếu đến Phượng Cửu Cửu.
Ngoài việc đối phương để lại cho hắn một cái bóng ma khó xóa nhòa ra, còn có một nguyên nhân khác bên trong, hắn không tiện nói rõ, chỉ có duy Đóa Thiên Di là biết được.
Đôi mắt hắn khẽ giãn ra, bàn tay vuốt nhẹ tấm lưng Phượng Cửu Cửu, nói.
" Được rồi, nếu như nàng về sau có thể đánh được ta rồi tính.
Hiện tại, nàng vẫn không có khả năng đó.
"
Dứt lời, thân ảnh của hắn chợt biến mất, Phượng Cửu Cửu ngay cả động tác cũng chưa kịp làm ra, đã không còn cảm nhận được nam nhân tồn tại.
Ánh mắt nàng nhanh chóng lướt quanh, không hề nhận ra chút dấu