Dương Thanh Nhân giống như thấy điều gì kinh khủng, vội vã xoay người bỏ chạy, không còn bận tâm muốn nối lại tình xưa, hiện tại chỉ muốn tránh xa cái nữ nhân mang lại cho hắn cảm giác sợ hãi kia.
Nhìn thấy Dương Thanh Nhân bỏ chạy, khiến cho Hân Phong Tiểu Nguyệt tâm tình có chút tiếc nuối, nói.
" Còn chưa có lấy mạng hắn đã bỏ chạy như vậy.
Quả nhiên nhát gan.
"
Sau đó, nàng cũng quay sang dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đóa Thiên Di, hưng phấn hỏi.
" Tỷ tỷ, vừa nãy tỷ làm gì lại làm cho hắn phải phế bỏ một cánh tay vậy? "
" Tỷ cũng không rõ, chẳng qua cảm giác loại lực lượng kia có thể tự mình lĩnh ngộ.
Sư phụ cũng là trợ giúp tỷ giác tỉnh nó, có thể gọi nó là Tử Vong Chi Lực, thuộc về Tử Vong Đại Đạo.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt còn muốn nói gì, thì chợt ánh mắt chuyển sang nhìn bên dưới, hai mắt mở to.
…
Bên dưới đài lúc này, Dạ Khinh Ưu cùng Tây Môn Phỉ Nhi đã giao đấu hơn chục hiệp, đương nhiên nam nhân toàn thắng, Tây Môn Phỉ Nhi thậm chí chưa từng chiếm được một chút thượng phong.
Điều này làm nàng sắc mặt đỏ lên, không cam lòng lại vung ra một quyền.
" Liệt Hỏa Quyền… "
Một quyền lăng lệ được bao bọc bởi hỏa diễm tạo ra quyền ảnh hư ảo giữa trời, đánh lên đầu nam nhân.
Chỉ thấy, nam nhân thản nhiên giơ ra một ngón tay, điểm ra một chỉ, nhẹ nhàng đem hỏa quyền của nàng hóa giải, không còn dư lại chút lực nào.
Thấy cảnh này, nhiều người đã bị chấn kinh, đồng loạt đều có suy luận Dạ Khinh Ưu tu vi chắc chắn cao hơn Tây Môn Phỉ Nhi, ra tay chính là vượt qua hạn mức tu vi.
Bọn hắn đồng loạt đều hướng về Dạ Khinh Ưu, phẫn nộ la hét.
" Khốn kiếp, tên này chơi xấu, đã quy định cùng cảnh giới ra tay mà hắn lại bộc phát lực lượng vượt qua, thật không đáng mặt nam nhi.
"
" Xuống đài đi, đừng làm mất mặt nam nhân.
"
" Tây Môn tiên tử đừng bận tâm kẻ không có mặt mũi này.
"
Vô số tiếng nói truyền vào tai hai người, làm sắc mặt Tây Môn Phỉ Nhi không chỉ nhu hòa xuống mà biến thành tái nhợt.
Nàng thân là người trong cuộc, tự nhiên rõ ràng Dạ Khinh Ưu áp chế cảnh giới còn thấp hơn cả nàng một đại cảnh giới.
Dạ Khinh Ưu có thể nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức của Tây Môn Phỉ Nhi bởi lẽ hắn ngộ về đạo pháp đã vượt xa nàng rồi, kinh nghiệm giao chiến của hắn càng là không phải nàng có thể so sánh.
Nam nhân này mà cùng cấp bậc thì nàng còn không đủ tư cách cùng hắn giao đấu, phải vượt hơn hắn một đại cảnh giới trở lên mới có thể đả động đến hắn.
Tây Môn Phỉ Nhi quả thật bị đả kích không nhẹ, nàng nhận ra đứng trước mặt hắn, bản thân mình lộ ra vô số sơ hở, chính nàng cũng không có cách nào khắc phục.
Dạ Khinh Ưu mặc kệ tiếng la hét xung quanh, một đám không có nhãn quang mà thôi, lời nói không để hắn chút bận tâm.
Hắn lẳng lặng đứng nhìn thiếu nữ trước mặt, chỉ thấy nàng ngẩng cao đầu nhìn hắn, cắn môi nói.
" Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.
"
" Tốt, như vậy coi như ngươi đã phục rồi.
"
Dạ Khinh Ưu lời nói vừa dứt, đã thấy cánh tay bị hai bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy, bàn tay của hắn áp trên vật mềm mềm, ánh mắt mở to, kinh ngạc mà nhìn.
Chỉ thấy, Tây Môn Phỉ Nhi cầm tay hắn chủ động áp trên ngực nàng, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, còn vương chút lệ quang, giọng nói mang theo âm thanh run rẩy.
" Ta thua rồi, đã đáp ứng ngươi liền thực hiện.
Từ giờ ta là của ngươi, như vậy được chưa.
"
Tây Môn Phỉ Nhi càng nói, da mặt càng đỏ như cà chua, nàng thấy sắc mặt hắn bình tĩnh lạ thường, tránh không khỏi xấu hổ, đem bàn tay hắn bỏ vào trong áo bó nàng, để hắn trực tiếp sờ ngực trần.
Giọng nói của mỹ nữ có chút đứt đoạn không liền mạch, hiển nhiên là rất xấu hổ.
" Ngực...!của ta...!không to như...!mấy vị tỷ muội, hi vọng ngươi...!không để ý.
"
Thấy hắn vẫn không làm ra phản ứng, khiến nàng có chút hoang mang, dù sao bình thường tính cách nàng có phần thô bạo, còn nghĩ nam nhân sẽ không thích nàng, trong lúc nhất thời, hai mắt nàng đỏ hoe, nức nở.
" Ta… biết ngươi chê ta, nhưng mà… ta đã hứa… ngươi dù không muốn cũng không sao… "
Bình thường nàng sẽ không làm như vậy, nhưng trước khi giao đấu thì Bắc Đường Yên đã nói với nàng điều kiện nếu như thua phải ngay trước mặt toàn trường chứng minh thân phận trở thành nữ nhân của hắn.
Nàng hành động cũng chỉ dựa vào sự chỉ dẫn của Bắc Đường Yên mà thôi, dù sao chính nàng cũng vô cùng xấu hổ, thậm chí còn không muốn gặp người.
Mà quan sát ở một bên, Bắc Đường Yên bỗng chốc cười ra tiếng, ranh mãnh nói.
" Không ngờ Tây Môn tỷ thật sự làm theo lời muội chỉ dẫn.
"
" Chẳng lẽ trò này cũng do muội bày ra? "
Bách Trung Thục Nghi quay sang gõ đầu Bắc Đường Yên, làm nàng xoa xoa đầu, vô tội nói.
" Đâu có, muội chỉ nói chơi.
Ai bảo tỷ ấy làm thật, cũng đâu thể trách muội.
"
" Còn nói, rõ ràng biết muội ấy đối với chuyện này không có kinh nghiệm, lại dám làm bậy.
"
Bách Trung Thục Nghi dù tỏ ra tức giận nhưng trong lòng cũng không để ý, dù sao nếu như các tỷ muội có thể ở cạnh nhau coi như cũng rất tốt.
Đứng ở một bên, Hoa Giang Tứ Thiếu cũng ngẩn người mà nhìn, không dám tin một màn trước mắt mình, Tây Môn Triều chỉ muốn giơ ngón tay với Dạ Khinh Ưu tỏ ra sự khâm phục, tỷ tỷ dữ dằn của hắn vậy mà bị công tử dẫn dụ, làm ra hành động này trước mặt thiên hạ.
" Cái quỷ gì vậy, ta nhìn nhầm sao? "
" Ô mai chuối, Tây Môn tiểu thư vừa bị một nam nhân nhúng chàm.
"
" Khốn kiếp, hắn là ai? Ta cũng muốn a.
"
" ...!"
Cảnh tượng này dẫn đến vô số người đang quan chiến đều bộc lộ sự kinh ngạc, ghen tị, xen lẫn hâm mộ, nghị luận ầm ĩ.
Mặc dù Tây Môn Phỉ Nhi bình thường tính cách có phần thô bạo, làm nhiều nam nhân sợ hãi, nhưng nàng dù sao cũng là mỹ nhân, đặc biệt dáng người lẫn dung mạo đều mê mẩn vô số nam