Tại Dạ Nguyệt Lâu, Nhiếp Nhi nhanh chóng dẫn theo Tố Tâm rời khỏi nơi này, mãi khi đến trước cổng Thành Chủ mới dừng lại.
Tố Tâm cuối cùng mới được dịp lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ.
" Dạ Nguyệt Lâu không ngờ lại dám coi thường Nhiếp Phi ca ca.
Đặc biệt là hai kẻ kia, vị Hoa tiểu thư gì gì đó, rõ ràng đại ca có ý tốt còn dám phớt lờ.
"
" Được rồi, Tố Tâm.
Muội không cần nói đâu, có lẽ nàng ấy có nỗi khổ tâm.
"
Nhiếp Phi cười khổ lắc đầu, hắn tự nhiên biết Hoa Tiểu Niếp rõ ràng là đang đuổi khéo hắn, thái độ lần đầu gặp nàng rõ ràng khác biệt.
Nhớ tới nam nhân đứng cạnh nàng, hắn cũng đã mường tượng ra được lý do.
" Huynh không quan tâm nhưng muội quan tâm.
Sỉ nhục ca chính là sỉ nhục muội, không thể tha thứ được.
"
Tố Tâm nâng lên nắm đấm nhỏ, làm Nhiếp Phi chỉ liếc mắt rồi lại lắc đầu, gõ nhẹ lên trán nàng, nói.
" Gọi huynh là tỷ phu, đã nói biết bao lần rồi.
"
" Không, muội mới không gọi.
"
Tố Tâm nghe vậy kiên quyết lắc đầu, gương mặt tái nhợt, Nhiếp Phi rõ ràng cũng không biết nói gì cho phải.
Hắn xoay người đi vào bên trong phủ, Tố Tâm cắn răng nhìn lấy bóng lưng hắn, vội bước theo, bàn tay siết chặt, trong lòng quyết tâm, tự nhủ.
" Muội nhất định sẽ không từ bỏ ca.
"
Phủ này chính là phủ riêng của Nhiếp Phi, được đích thân Hoàng Đế của Thiên Phong Đế Quốc ban thưởng.
Có rất ít người biết được thân phận lẫn địa vị của Nhiếp Phi tại đế quốc, chính là nam nhân trên vạn người dưới một người, mà người ta vẫn chỉ nhận định hắn là một cái thành chủ nho nhỏ.
Bên trong phòng khách, quản gia đã sớm thông báo cho hắn có khách đến thăm.
Nhiếp Phi vội vã bước vào bên trong, nhìn thấy mấy người, đều là những gương mặt quen thuộc.
Tố Thiên ngồi ngay ngắn, ánh mắt trông về ngoài cửa, vừa thấy Nhiếp Phi đã vui mừng đứng dậy, đón tiếp hắn.
" Nhiếp Phi huynh đệ, đã về rồi sao.
"
" Nhạc phụ, sao người lại đến đây? "
Nhiếp Phi vội vã tiến đến chắp tay, nghe hắn vậy mà xưng hô như thế, Tố Thiên lộ ra vẻ không vui, nói.
" Đừng có gọi ta là nhạc phụ, chúng ta còn chưa chính thức trở thành thông gia.
"
" Phụ thân.
"
Tố Tâm vừa thấy Tố Thiên, gương mặt nhỏ nhắn hiện ra nét vui mừng, tiến đến ôm lấy cánh tay Tố Thiên.
Nhìn nàng nũng nịu bộ dáng, Tố Thiên bàn tay sờ sờ đầu nàng, cười nói.
" Lại ra ngoài làm phiền Nhiếp huynh đệ, nha đầu ngươi đáng đánh đòn.
"
Dù nói vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra vẻ sủng ái dán trên gương mặt Tố Thiên.
Tố Tâm bộ dáng ủy khuất, lập tức minh oan.
" Nào có, nữ nhi chưa từng làm phiền Nhiếp đại ca.
"
Cả ba người nói chuyện một lúc, mới chuyển sang nhìn mấy người còn lại ở trong phòng.
Ngồi một bên là Thiên Phong Đế Quốc đệ nhất công chúa, Phong Yêu Yêu, dẫn theo một vị nữ hộ vệ Địa Tôn bên cạnh, vừa thấy Tố Tâm liền lao tới ôm chầm lấy nàng.
" Yêu Yêu tỷ tỷ, tỷ sao lại đến đây? "
" Tố Tâm muội muội có thể ra ngoài, ta vì sao lại không thể.
"
Phong Yêu Yêu ôm lấy Tố Tâm, không chút thua kém Tố Thiên, cưng chiều nhìn nàng.
Chỉ có nội tâm nàng rõ ràng, bởi vì nghe tin người kia xuất hiện cho nên nàng mới không màng tới mọi thứ, vội bỏ ngang việc tu luyện mà xuất hiện tại đây.
Ngồi phía đối diện nàng, một vị nam tử thân mặc trường sam đạo bào hết sức đơn giản, mái tóc dài mượt không thua kém nữ tử, ngũ quan tinh tế từng đường nét, như tiên nhân bước ra từ tranh, khí độ trầm ổn, nói không hết sức hút toát ra từ đối phương, hấp dẫn Phong Yêu Yêu không thể dời mắt, tình ý không thể che lấp mà bộc phát ra ngoài.
Ngồi bên cạnh nam tử là Trần Lượng, lúc này nhìn thấy Phong Yêu Yêu dùng ánh mắt tràn ngập vẻ si mê, khóe miệng không khỏi giương lên, trong lòng đã có chủ định.
Ngồi cạnh hắn dĩ nhiên là vị Các Chủ của Thiên Cơ Các, Dương Thiên Hạo, là nhờ hắn phải nỗ lực lắm mới gọi được vị Các Chủ này đến đây.
Chỉ thấy vị Các Chủ của Thiên Cơ Các này bộ dáng hết sức trầm ổn, đôi nhãn đồng lóe lên thất thải quang mang, trang sức quý báu trước đôi ngọc nhãn của hắn giống như tầm thường thô tục, không còn chút giá trị.
Cặp nhãn đồng như nhìn thấu hết vạn vật thế gian, mê hoặc nhân tâm.
" Dương Các Chủ, thứ tội đã để người phải chờ.
"
Nhiếp Phi vội vã tiến đến trước mặt Dương Thiên Hạo nói.
Vị Các Chủ lại lộ ra bộ dáng hết sức độ lượng, nở nụ cười tràn ngập mị tính.
" Không có việc gì, Nhiếp thành chủ là anh hùng xuất thiếu niên, nghe danh thiếu anh hùng trong Nhân - Ma đại chiến.
Có thể được gặp mặt đã là vinh hạnh của Dương mỗ.
"
Nhiếp Phi nghe vậy, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
" Ta nào phải anh hùng, có bao nhiêu người đã chết vì ta, ta cũng không xứng với cái danh này.
"
" Không cần khiêm tốn, chúng ta tự biết rõ.
"
Tố Thiên vội tiến lên nói chuyện, Nhiếp Phi cũng không biết phản bác thế nào, hắn tự nhiên không cần được xưng tụng anh hùng gì đó, trong lòng có nỗi khổ khó nói thành lời.
Dương Thiên Hạo sau một lúc mới nhìn Nhiếp Phi, thâm ý nói.
" Ta nhìn thành chủ sắp đại nạn lâm đầu, tốt nhất vẫn là nên tránh tin người.
"
" Các Chủ nói vậy là có ý gì? "
Nhiếp Phi mày khẽ nhíu, hắn tự nhiên không dám coi thường dự ngôn của Thiên Cơ Các, Dương Thiên Hạo nói xong lời cũng đã dừng lại, không có giải thích, nói.
" Thiên cơ bất khả lộ, ta cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lựa chọn thế nào là dựa vào Nhiếp thành chủ.
"
Nhiếp Phi gật đầu, dù không rõ ràng nhưng hắn tin tưởng Thiên Cơ Các không có nói ra lời tùy tiện.
Hắn sau đó để người tổ chức tiệc chào đón, Dương Thiên Hạo không từ chối, chấp nhận cùng Nhiếp Phi ở lại đàm luận.
Trong bữa tiệc, ánh mắt hai vị nữ nhân Phong Yêu Yêu, Tố Tâm tránh không khỏi nhìn hai nam nhân, làm cho Trần Lượng và Tố Thiên nhìn nhau chỉ biết cười khổ.
…
Dạ Khinh Ưu cùng Hoa Tiểu Niếp đến gặp Lục Kiều Vân.
Hiện tại, nàng đang ở trong tại viện phủ riêng xây ẩn bên trong Dạ Nguyệt Lâu, dùng thần thức lướt qua mấy cái ngọc giản xem xét thông tin cấp dưới đưa đến, cực lực sắp xếp xử lý mọi chuyện.
Nhìn thấy nàng chuyên chú không có nhận ra hắn tiến vào, Dạ Khinh Ưu cảm thấy thương xót.
Dạ Nguyệt Lâu có thể vững chân nhanh như vậy tại Lạc Uyên Đại Lục, công sức nàng bỏ ra thật sự không ít.
"