Tuỳ tiện ngồi trên ghế dựa, Dạ Khinh Ưu liếc nhìn Lục Kiều Vân bên cạnh, mặt đẹp phơi phới như tắm gió xuân, nụ cười hạnh phúc vẫn còn đọng lại trên khóe miệng, đầu nàng tựa một bên vai hắn, cười nói.
" Dạ lang, Dạ Nguyệt Lâu phát triển nhanh chóng đã hoàn toàn thay thế Vạn Giới Kinh Lâu tại Lạc Uyên Đại Lục, sắp tới có thể mở rộng phạm vi tiến sang các Đại Lục khác.
"
" Ừm, mọi việc giao cho nàng.
Giải quyết công việc càng sớm càng tốt, chúng ta sẽ sớm rời khỏi Lạc Uyên Tinh Cầu.
"
Dạ Khinh Ưu gật đầu, bàn tay đặt tại bên dưới, vuốt ve mái tóc Hoa Tiểu Niếp đang hì hục cúi đầu liếm láp dương vật hắn, bộ dáng ngày càng thành thục.
Hoa Tiểu Niếp ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân thoải mái càng ra sức phun ra nuốt vào dương vật, vì chủ nhân mà phục vụ.
Lục Kiều Vân giống như không thấy, vẫn một bộ dáng thục nữ nép một bên người nam nhân, gật đầu đáp ứng.
" Hiểu rồi, thiếp sẽ nhanh chóng sắp xếp người quản lý nơi này.
"
Nàng nghe hắn nói sẽ tiến về Đại Giới Vực, đặt chân tại ngay Kỳ Lân Thành, trong lòng hết sức vui sướng.
Tiểu thư nàng, Lục Thanh Nhã cũng chính là ở nơi này, như vậy nàng có thể gặp lại vị tiểu thư của mình, trong lòng kìm nén bao lâu nay hiện hết sức kích động.
" Thiếp lập tức đi ổn thỏa mọi việc.
"
Lục Kiều Vân đứng dậy, nhanh chóng đi xử lý sự vụ của Dạ Nguyệt Lâu, tránh cho khi nàng vừa rời đi thì nơi này không có ai đáng tin cậy quản lý.
Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, quyết định để mọi việc cho nàng xử trí, nhìn theo bóng lưng mỹ nữ bước ra khỏi cửa, ánh mắt dần chuyển xuống bên dưới, mày nhíu chặt, toàn thân căng cứng, tại bên dưới, dương tinh phun trào.
" Ực… ực… "
Hoa Tiểu Niếp mặt đẹp thỏa mãn, trong miệng nàng lúc này tràn đầy tinh dịch trắng đục.
Há to miệng nhỏ, cố tình cho hắn nhìn thấy bên trong miệng dương tinh, sau đó ừng ực nuốt vào bụng, không chút để phí.
Dạ Khinh Ưu thoải mái thở ra, nhìn Hoa Tiểu Niếp liếm mép đem tinh dịch xót lại vào miệng, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng lưỡi giúp hắn liếm sạch côn thịt.
Nàng dùng thanh thủy tắm qua một lượt, thay lấy một bộ đồ hầu gái mới, bộ dáng trở lại nguyên vẹn, nhìn vào sợ không ai dám tin nàng vừa mới bị phá thân không lâu.
Hoa Tiểu Niếp lúc này đã hoàn toàn nhận hắn làm chủ nhân, cung kính cúi đầu, nói.
" Chủ nhân, thoải mái sao? "
" Ừm, nàng làm rất tốt.
"
Dạ Khinh Ưu dự định sẽ để nàng làm nữ nhân của hắn, cũng không cần thiết phải làm hầu gái gì gì đó, nhưng nàng lại nhất quyết phản đối, nói trong lòng đã có quyết định.
Dạ Khinh Ưu thấy vậy thì cũng không biết nói gì thêm, tùy ý nàng lựa chọn.
Hắn nhìn Hoa Tiểu Niếp, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt như thường ngày, hỏi.
" Nàng với tên Nhiếp Phi quan hệ như thế nào? Ta đoán lần trước là nàng cố tình đuổi hắn đi vì sợ hắn đắc tội ta phải không? Nàng không muốn ta tổn thương hắn? "
Nghe hắn hỏi vậy, thân thể Hoa Tiểu Niếp chợt run lên, giống như sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích, nói.
" Tiểu tì cùng hắn không có quan hệ gì, chủ nhân đừng hiểu lầm.
Chẳng qua lần đầu gặp mặt, hắn nói cùng phụ thân có quan hệ, còn chứng minh cho tiểu tì thấy.
Cho nên tiểu tì tin tưởng rằng hắn cùng phụ thân thật sự có quan hệ, lần trước cũng chỉ vì không muốn nhìn người quen của phụ thân đắc tội chủ nhân mà thôi.
"
" Không cần khẩn trương, ta không trách nàng.
Yên tâm, ta dù không phải người lương thiện gì nhưng vẫn biết lý lẽ.
Như vậy đi, nàng cùng Nhiếp Phi thử gặp mặt một lần, giải quyết hoàn toàn quan hệ, ta sẽ không xen vào.
Dù sao ta cũng không muốn nàng cảm thấy khó xử.
"
" Chủ nhân… đa tạ chàng… "
Hoa Tiểu Niếp không hiểu sao vành mắt đỏ hoe, cuối cùng yên lặng gật đầu.
Nàng cũng tò mò muốn biết rõ Nhiếp Phi định nói gì với nàng, còn có chuyện của phụ thân nàng, dù tránh không khỏi cùng Dạ Khinh Ưu có chút quan hệ, nhưng nàng chưa từng trách qua hắn, duy chỉ hận Lạc Tú Hồng.
Cuối cùng nàng cũng chấp thuận đề nghị của hắn, còn đưa cho hắn một cái Nhẫn Trữ Vật, bên trong có vô số đồ vật xót lại của phụ thân nàng lưu lại, được Lạc Tú Hồng cho phép nàng mang theo.
" Đây là đồ vật mà phụ thân để lại, bên trong còn có phong thư nói rõ về sau giao một món đồ vật cho ân nhân của phụ thân.
Tuy không nói rõ là ai nhưng thiếp thân đoán có lẽ chính là Nhiếp Phi, chủ nhân có thể kiểm tra thử.
"
Dạ Khinh Ưu không khách sáo nhận lấy Nhẫn Trữ Vật, Thần Thức quét nhanh, lập tức tìm ra một cái hộp ngọc được cất chứa dưới đáy không gian trữ vật, bên trong chứa một mảnh tàn đồ không rõ chất liệu, nhìn tầm thường nhưng Dạ Khinh Ưu có thể nhận ra nó bất phàm.
Hắn lấy hộp ngọc ra ngoài, kiểm tra mảnh tàn đồ, có thể nhận định rõ ràng vật này không chút tầm thường, có cất chứa bí mật bên trong, nhưng bí mật đó là gì, dĩ nhiên cần phải tụ tập đủ tất cả mảnh tàn đồ ghép lại mới biết rõ.
Hoa Tiểu Niếp thấy hắn chăm chú nghiên cứu liền không dám làm phiền, lặng lẽ tiến ra ngoài cửa hộ pháp, chờ đợi đến khi hắn hoàn toàn xong việc.
Dạ Khinh Ưu dùng mọi biện pháp nhưng vẫn thất bại, hắn mạnh dạn đoán mấy mảnh tàn đồ còn lại có lẽ nằm trong tay Nhiếp Phi, xem ra đúng là Khí Vận Chi Tử, đồ tốt đều rơi vào tay bọn họ.
Mà Dạ Khinh Ưu tự tin Khí Vận của hắn cũng không thua kém Nhiếp Phi, muốn đạt được bí mật bên trong tàn đồ không phải việc gì khó khăn.
Hắn suy nghĩ một lúc, liền động chút tay chân lên mảnh tàn đồ, thậm chí còn phong ấn bên trong đó một loại không gian thông đạo do hắn tự sáng tạo ra.
Thời gian tiêu tốn ba ngày, sau đó hắn liền đem hộp ngọc cùng mảnh tàn đồ cất vào trong Nhẫn Trữ Vật, gọi Hoa Tiểu Niếp vào phòng trả lại cho nàng, nói.
" Đồ vật này cùng ta vô duyên, vẫn là làm theo di nguyện của phụ thân nàng, đem nó trả cho kẻ kia đi.
Được rồi, nàng nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.
Xử lý càng sớm càng tốt.
"
" Ân, đa tạ chủ nhân.
Tiểu tì sẽ sớm xử lý xong chuyện này.
"
Hoa Tiểu Niếp thấy hắn không muốn nàng khó xử, hết sức cảm động.
Nàng sau đó đi sắp xếp để người chủ động thông báo cho Nhiếp Phi về việc gặp mặt, muốn mau chóng chấm dứt