Bên trong nghị sự điện của Thiên Phong Đế Quốc lúc này, Phong Hoàng đang cùng một đám người thân tín thân cận họp bàn, chủ đề dĩ nhiên là liên quan đến tai nạn lần này.
Vốn dĩ ban đầu bọn họ muốn mời cả các thế lực đã từng tham dự buổi tiệc để bàn giao cho thiên hạ một cái công đạo, rằng Thiên Phong Đế Quốc không hề bao che cho Nhiếp Phi, chứng tỏ Thiên Phong Đế Quốc làm việc công bằng, xử lý công nghiêm.
Nào có thể nghĩ đến việc Nhiếp Phi thoát khốn, lại liên lụy hại chết vô số cường giả các thế lực, làm ảnh hưởng đến mặt mũi của Thiên Phong Đế Quốc.
" Hoàng thượng, Thánh Địa vừa tức giận rời đi, không cho chúng ta cơ hội bồi tội.
Xem ra lần này khó tránh khỏi đã đắc tội với Thánh Địa rồi.
"
Một lão nhân mày kiếm mắt sao, dù râu tóc trắng bạc nhưng gương mặt nhìn không ra nếp nhăn, vẫn trẻ khỏe tráng niên.
Lão nhân chính là Chiến Tướng lâu đời của Thiên Phong Đế Quốc, thực lực và tu vi của lão từ lâu đã đạt đến cấp bậc Chí Tôn đỉnh phong.
Lão nhân gọi là Hác Lăng Vương, đã từng cùng Thái Thượng Hoàng chinh chiến vô số từ trẻ, địa vị ngay cả Phong Hoàng cũng phải nể mặt mũi.
Vừa lên tiếng chính là con trai của Hác Lăng Vương, một nam tử trung niên có vài phần tương tự, Hác Thao.
" Trẫm đã biết, tạm thời còn không có cách giải quyết.
Chỉ có thể chờ đợi thái độ từ Thánh Địa rồi đưa ra quyết định.
Nhất quyết phải bắt cho bằng được Nhiếp Phi, bàn giao hắn cho Thánh Địa giải quyết.
"
" Vâng, bổn tướng sẽ lập tức đi làm.
"
Hác Thao chắp tay, nhanh chân đứng dậy, lập tức rời đi.
Bản thân hắn muốn mau chóng bắt được Nhiếp Phi để lập công, cho nên không dám chậm trễ chút nào.
Phong Hoàng nhìn Hác Thao rời đi chỉ có thể thở dài, lại nhìn sang văn quan Lễ Tiền.
" Dạ Lâu Chủ hiện tại thế nào rồi? Hắn còn không muốn gặp trẫm.
"
" Bẩm hoàng thượng, Dạ Lâu Chủ nói là bản thân hắn còn chịu đựng thương thế.
Vẫn còn đang tĩnh dưỡng bế quan.
"
Nghe vậy, Phong Hoàng ánh mắt co giật, có quỷ mới tin Dạ Khinh Ưu bị thương, rõ ràng là không muốn gặp hắn.
Dù hắn là quân vương, nhưng Dạ Khinh Ưu thực lực quả thật đáng để hắn dùng lễ mà đối đãi, không dám coi thường.
Hiện tại đắc tội Thánh Địa, chỉ có thể trông cậy vào vị Dạ Lâu Chủ thần bí này.
Phong Hoàng ngẫm nghĩ, nghe nói Dạ Khinh Ưu ở trong căn phòng cùng Thiên Linh Đình mấy ngày không ra, rõ ràng là đang làm chuyện xấu hổ rồi, cứ mờ mờ ám ám, nào có phải là bế quan dưỡng thương trong miệng vị văn quan Lễ Tiền này.
Mà nói đi cũng phải nói lại, kẻ này giống như yêu thích mỹ nhân, vốn Phong Hoàng định dùng mỹ nữ lôi kéo đối phương, nhưng nhìn toàn bộ Thiên Phong Đế Quốc, có thể so sánh cùng Thiên Linh Đình mỹ nữ cấp bậc này chỉ có hoàng nữ của hắn Phong Yêu Yêu và Tố Tâm nữ nhi của Tố Thiên.
Muốn đem Tố Tâm dâng tặng, hắn không tiện ăn nói với Tố Gia, chỉ có thể cắn răng, lựa chọn cho hoàng nữ đi cầu cạnh đối phương.
Dù vậy, nữ nhi của hắn, hắn cũng đau lòng, còn đang do dự, vội hướng ánh mắt sang Trần Lượng, xin cầu kiến.
" Trần quân sư, ngươi xem.
Liệu ta có nên để cho hoàng nữ của mình tiếp cận với vị Dạ Lâu Chủ kia hay không? "
" Điều này, nên từ từ suy tính.
Vẫn nên quan tâm đến cảm nhận của công chúa, chúng ta không nên lỗ mãng hành động.
Tránh cho đối phương cảm thấy phật ý.
"
Trần Lượng cầm quạt mo phe phẩy, che đậy buồn phiền trong lòng, vốn dĩ hắn định mai mối Phong Yêu Yêu và Dương Thiên Hạo, thế nào mà vị Các Chủ mãi vẫn không thèm để ý đến, khiến cho hắn cảm thấy hết sức bất lực.
Dù có tìm cách liên lạc cùng Các Chủ nhưng lại không thành, điều này làm hắn hết sức bất an.
" Trần quân sư nói phải, hoàng nữ của ta có chút cứng đầu.
Sợ không chấp thuận sẽ làm phật lòng người kia.
"
Phong Hoàng ủ rũ nói, hắn cảm thấy đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong nhất thời quay sang nhìn sang cạnh Trần Lượng, Trí Nữ Lãnh Thiền vẫn tĩnh lặng như cũ, kìm không được mà hỏi.
" Trí Nữ, cô nương có thể bói giúp ta xem nên làm thế nào mới phải không? "
" Mọi chuyện đều tùy duyên, không nên cưỡng cầu.
Tốt nhất vẫn nên tự để bọn họ quyết định.
"
Trí Nữ Lãnh Thiền lẳng lặng lên tiếng, nói xong, nàng cũng không nói thêm lời nào, dù cho Phong Hoàng thiện ý đối với Thiên Cơ Các rất tốt, nhưng thiên cơ nàng cũng không dám dò sâu, chỉ có thể nói ra vài câu.
Phong Hoàng nhăn mày, giống như cũng không hiểu thấu lời nàng một chút nào, cuối cùng cũng chỉ gật đầu, lập tức quyết định, nói.
" Nếu thế, ta liền đem mọi chuyện nói cho hoàng nữ, để tự nó quyết định.
"
Nghe vậy, trên mặt Trí Nữ Lãnh Thiền rõ ràng có chút biến hóa, nhưng nàng lại không có tiếp tục nói gì.
Phong Hoàng sau khi đưa quyết định, cuối cùng cũng để người thông tri cho Phong Yêu Yêu, để nàng tự đưa ra lựa chọn.
Hi vọng lời của Trí Nữ thật sự có tác dụng, có thể giúp cho Thiên Phong Đế Quốc vượt qua hạo kiếp lần này.
…
Bên trong phòng Dạ Khinh Ưu hiện tại, Thiên Linh Đình thân thể ngọc ngà dựa vào cửa, hai bàn tay bám víu cạnh cửa, trên thân váy dài bị khai mở, lộ ra ngực trần ép sát cánh cửa.
Bên dưới hạ thể váy vén lên lưng, tiểu khố kéo xuống giữa chân, đón nhận nam nhân từ đằng sau liên tục ra vào.
" Ưm… ưm… "
Thiên Linh Đình ngậm chặt miệng, phát ra âm thanh rên rỉ thanh thúy, cảm nhận bên dưới khoái cảm trào dâng, khiến nàng đạt đến đỉnh, cao trào lần nữa, nam nhân rút ra đút vào từ phía sau như muốn lấp đầy thân thể nàng.
Đúng lúc này, từ bên ngoài xuất hiện một bóng dáng yểu điệu đi đến, dừng tại bên ngoài cửa, làm cho Thiên Linh Đình hoảng sợ, bên dưới nhục bích càng khít chặt.
Dạ Khinh Ưu từ phía sau bóp lấy bờ mông thịt nữ tử, nhìn bóng dáng nữ tử bên ngoài, khóe môi chợt khẽ nhếch lên.
" Dạ Lâu Chủ, tiểu nữ Phong Yêu Yêu đi đến đây cầu kiến.
Có thể vào trong nói chuyện sao? "
Phong Yêu Yêu lúc này mặc một bộ lục y váy dài, tôn lên dáng vẻ mỹ lệ của thiếu nữ, gương mặt có chút trang điểm nhẹ, làm nàng càng thêm yêu mị.
Dung nhan tú lệ động