Trở về nhân gian (1)
Vùng hoang vu phía bắc Thần Châu cũng là nơi tận cùng của trời đất.
Màn đêm mênh mông vô tận cắt đứt đường tiến lên, dưới vực thẳm sâu không thấy đáy, gió lạnh đang rít gào.
Ngọn gió vô hình như dường như đến từ địa ngục, bao trùm mảnh đất cấm này.
Ngọn lửa tai ương trắng nhởn đang càn quét bừa bãi, thiêu đốt linh hồn.
Hễ là sinh vật còn sống rơi vào đây, máu thịt sẽ hóa thành bùn đất, hồn phách bị thiêu rụi, xương trắng bị nghiền thành tro, chết trong nỗi đau khổ tột cùng, không còn dấu vết tồn tại.
Đây chính là Vực Trời mà người ta thường nói.
Ngày hôm nay, giữa tiếng gió nghẹn ngào, đột nhiên có âm thanh rì rào vang lên.
Dưới Vực Trời sâu thẳm, ngàn vạn ma quỷ đang khóc gào.
Tiếp đó, biển lửa cuồn cuộn tách thành hai nửa như đang kính cẩn nghiêng mình trước vị vua của nó, một bàn tay khô gầy chầm chậm vươn lên từ dưới vách núi dựng thẳng, thò ra khỏi vách núi ca.
Năm ngón tay chỉ còn lại xương trắng hếu khảm vào đá núi.
Có người bò ra khỏi Vực Trời.
–
Nửa năm sau.
Nhân gian như gấm vóc nay đã thành địa ngục.
Trên Huyền Thiên Phong lơ lửng tận chân trời, cổng lớn mở toang, người tu hành của đủ các môn phái của đại lục Thần Châu gần như tập trung hết về đây.
Kẻ thì may mắn sống sót sau khi môn phái bị diệt nhưng cũng khó giữ mình an toàn, kẻ chỉ đứng ngoài cuộc, lòng thì run sợ, nhìn người lại nhớ đến ta.
Đứng ở ngoài kia, bất cứ ai trong số họ cũng là nhân vật cấp bậc tông sư, uy danh hiển hách.
Nhưng hiện tại, bọn họ chẳng khác nào lũ kiến đang bò trên chảo nóng, còn đâu phong độ ngày thường.
"Kẻ đó không hề biết kiêng kỵ là gì, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn đã tiêu diệt gần trăm môn phái cả chính lẫn tà, quả thực là hung ác tột cùng! Nghe nói mục tiêu tiếp theo của tên ma đầu kia là Huyền Thiên Phong, xin hỏi Thánh Chủ có đối sách gì?"
Mỗi người một vẻ.
Có người hoảng loạn bất an, chỉ mong tìm ngay một chỗ mà trốn, không bao giờ hỏi đến chuyện trong giang hồ, nhưng lại lo đối phương không chịu buông tha, vậy nên mới bất đắc dĩ chạy lên Huyền Thiên Phong nhờ cậy.
Còn những người đã có thù oán quá sâu nặng với kẻ kia thì không chịu yên phận, mỗi câu nói đều đằng đằng sát khí: "Còn cần đối sách gì nữa? Chỉ có giết mà thôi!"
"Ban đầu chẳng qua là do chúng ta sơ ý, không ngờ kẻ đó lại còn sống trở về, nên mới cho hắn cơ hội đánh lén thành công.
Nay các môn phái Thần Châu chúng ta đồng lòng hợp sức, chẳng lẽ còn phải sợ một kẻ người không ra người kia sao? Nếu hắn dám đến, vừa hay, ta dùng hồn phách của hắn để an ủi vong linh các vị đồng đạo!"
"Nói thì đơn giản! Hắn vượt qua lửa địa ngục mà vẫn không chết, e rằng đã đột phá giới hạn giữa người và trời, việc hắn tiêu diệt hơn trăm môn phái nào phải chỉ cần đánh lén là thành? Nếu thật sự đơn giản như vậy, ngài đây cần gì phải vứt bỏ cả sản nghiệp của mình mà đến nơi này, hay là tranh thủ sớm ngày quyết chiến sống còn một trận với ma đầu kia, giải quyết ân oán cho xong."
"Ngươi!"
Kẻ địch lớn trước mắt còn chưa được giải quyết, mà mâu thuẫn nội bộ đã tăng cao đến mức sắp ra tay với nhau, các đệ tử phụ trách tiếp đón khách khứa của Huyền Thiên Phong vội vàng tiến lên ngăn cản, khuyên can những người kia, dù trong lòng họ bắt đầu có cảm giác hình tượng trong truyền thuyết giang hồ đã vỡ nát.
Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của Huyền Thiên Phong, tất nhiên chẳng ai muốn trở thành loại khách không mời làm chủ nhà buồn nôn, cuối cùng tất cả không ngừng tranh cãi, chỉ đành quay sang trút hết cơn giận dữ và nỗi kinh sợ lên người kẻ địch bên ngoài.
"Đáng chết! Đáng chết..."
"Yến Vô Sinh đáng chết!"
"Đã rơi xuống Vực Trời, bị lửa địa ngục thiêu đốt hồn phách 20 năm, sớm muộn gì cũng tan thành tro bụi...!Vì sao hắn không chịu ngoan ngoãn đi chết đi, mà nhất định phải gây họa cho thế gian chứ!"
Có người giả điên, vừa đấm lên mặt đất, vừa than trách phẫn uất.
Những người khác thấy vậy cũng đồng cảm, ai nấy đều tỏ ra ảm đạm buồn bã: "Ài, năm xưa chỉ vì một sơ suất, không ngờ lại trở thành sai lầm nghiêm trọng thế này, lẽ ra không nên mềm lòng nương tay..."
"Nay kẻ đó đã ra khỏi Vực Trời, khiến máu nhuộm khắp môn phái trên Thần Châu, những gì được truyền thụ nay đứt đoạn chỉ trong một ngày, chúng ta chẳng khác gì chó mất nhà...!Nếu không nghiền hắn thành tro bụi, thì còn đâu mặt mũi đi gặp các vị tổ tiên?"
Những người này bừa bi thương vừa tức giận, lúc lại oán trách khi thì mắng chửi, thỉnh thoảng có người thốt ra những lời nguyền rủa độc ác, chỉ lên trời mà thề độc, đúng là mỗi người một vẻ không thiếu vào đâu.
Thế nhưng, tất cả cũng làm lộ rõ sự kinh sợ và kiêng dè trong lòng họ.
Chứng kiến dáng vẻ của đám đông như thế, các đệ tử tuổi còn trẻ của Huyền Thiên Phong khó tránh khỏi kinh ngạc.
Họ cũng thật tò mò, chẳng biết ma đầu đang được nói đến kia là nhân vật ra sao, mà có thể một mình đơn độc gây ra sóng gió khắp thiên hạ, chấn động cả hai phái chính tà?
Nhiều năm trôi qua, người kia biến mất dưới Vực Trời, các thế lực lớn tưởng như vô tình lại là cố ý che giấu, tất cả mọi câu chuyện liên quan đến hắn đã bị chôn vùi hoàn toàn.
Họ phải lén lút hỏi các sư huynh sư tỷ bên cạnh, có vẻ như đã khiến những người kia rơi vào hồi ức: "Yến Vô Sinh à..."
Những người may mắn được chứng kiến hàng loạt biến cố từ hơn 20 năm trước đều bất giác lộ vẻ ngẩn ngơ, dường như đã chìm vào ký ức.
"Người này đúng là không tầm thường.
Hắn có tư chất bẩm sinh vô cùng cao, nhưng tính tình lại quá bướng bỉnh khó dạy, rời xa chính đạo, đi vào đường sai."
"Yến Vô Sinh không phải tên thật của hắn.
Nghe nói, hắn vốn là dòng dõi quý tộc vương hầu, sinh ra đã tôn quý, sau gặp phải biến cố lưu lạc giang hồ, may mắn được Huyền Thiên Phong chúng ta thu nhận, mới có ngày yên ổn."
"Nhưng hắn lại không biết mang ơn, ngược lại, hắn phóng hỏa thiêu Huyền Thiên Phong, nhân cơ hội đó bỏ trốn, tự mình sa ngã, gia nhập vào Âm Khôi Môn của ma đạo..."
"Âm Khôi Môn? Chính là môn phái năm xưa chuyên giết người luyện xác, rút hồn phách người ta, không từ việc ác nào không làm, thậm chí cả chính đạo và ma đạo đều không chấp nhận, sau cùng khiến mọi người phẫn nộ, bị Thái Thượng Đạo Môn diệt sạch?"
"Thì đúng rồi còn gì?"
Người nói câu này dường như căm ghét cái ác vô cùng, không hề bình thản như hai vị sư huynh, sư tỷ trước đó.
"Tên Yến Vô Sinh đó tự chấp nhận sa đọa, chẳng những gia nhập vào Âm Khôi Môn có tiếng ác đồn xa, mà sau khi Âm Khôi Môn bị diệt, hắn còn lấy đi báu vật lưu truyền rồi bỏ chạy, trở thành kẻ địch chung của các môn phái ở Thần Châu chúng ta, hắn đi đâu là nơi đó có tai họa...!Loại người không biết phân biệt đúng sau như thế, dù có tư chất cao đến đâu cũng không thể được dung tha!"
Người nọ cười lạnh: "Chẳng trách năm xưa khi hắn lên Huyền Thiên Phong, các chủ Chấp Thiên Các đoán mệnh đã phán hắn không may mắn!"
Mỗi người nói một câu như ghép hình, rồi cũng khái quát được phần nào những sự việc từng xảy ra khi đó, bao gồm việc tên ma đầu kia trốn thoát ra sao, các môn phái trên Thần Châu diệt trừ hắn thế nào, và cả việc sau đó hắn phản kháng hung hãn ra sao, ra tay tàn sát khắp thiên hạ...!Lớp đệ tử mới nghe mà say mê.
"...Luật trời sáng tỏ, ắt có quả báo! Các chủ Chấp Thiên Các đời trước dùng toàn bộ tuổi thọ của mình để đoán thiên cơ, liên kết môn phái khắp nơi bố trí thiên la địa võng, sau cùng cũng ép được hắn phải hủy toàn bộ kinh mạch, hạt giống nhân quả bị nhiễm bẩn, không còn nơi nào để trốn chạy, chỉ có thể nhảy thẳng xuống Vực Trời."
"Vực Trời?!"
Từ này vừa được nhắc đến, những đệ tử đời sau đều phải giật mình nín thở.
Ai cũng biết Vực Trời nguy hiểm, người trong thiên hạ xem nó là chốn có đi mà không có về, vậy mà Yến Vô Sinh lại có thể thoát khỏi đó, quay lại nhân gian?
Bọn họ bất chợt thốt lên điều mà nhiều người vẫn còn nghi ngờ: "...Tên Yến Vô Sinh này rốt cuộc là người hay là ma?"
"Kệ hắn là người hay ma? Dù có là ma quỷ thật đi nữa, thì lần này cũng phải đánh tan hồn phách hắn!"
Kẻ kia vừa dứt lời thì tuyết trắng đột nhiên trút xuống, từng bông tuyết uyển chuyện nhẹ nhàng như lông tơ, tô