Gió mây cuồn cuộn (2)
"Bịch!"
Theo sau tiếng vật nặng đập mạnh xuống đất là một tiếng thét xé ruột xé gan, nhưng âm thanh đó chỉ vừa thoát ra khỏi miệng đã nghẹn lại, hóa thành những hơi thở hổn hển pha trộn sự hoảng sợ và đau đớn tột cùng.
Có người rơi từ trên không trung xuống, rồi bị ném mạnh trên nền đất, máu tươi trộn với đất bụi nhuộm lên quần áo của gã, khi cơ thể đang lăn lộn vùng vẫy, gã để lộ gương mặt trắng bệch âm u, mắt trái còn đang chảy máu.
Nhưng gương mặt này hiện giờ đang ngập tràn đau khổ, thù hận, cùng với nỗi sợ mà chủ nhân của cơ thể đó không tự ý thức được.
"Khục khục..."
Cổ họng gã phát ra tiếng ho khan, ánh mắt nhìn từ dưới lên trên, hướng về phía thiếu niên đang đứng yên lặng trước mặt.
Bắt đầu từ đôi ủng thêu tơ vàng trên nền đen sang trọng, đến trang phục màu đen đơn giản gọn gàng, rồi cuối cùng là đôi mắt sâu như vực thẳm của hắn.
Đôi mắt ấy rõ ràng vẫn ẩn chứa chút gì đó nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lại khiến cả người gã run lẩy bẩy, chạm đến vết thương khắp nơi, đau càng thêm đau.
Chỉ mới vừa rồi, gã trơ mắt nhìn cành cây tầm thường dài không quá ba tấc kia vào tay thiếu niên liền biến thành một vụ khí sắc bén để giết người trong chớp mắt.
Và gã là kẻ đầu tiên được nếm mùi, vừa mới giáp mặt đã bị chém đứt kinh mạch tứ chi, phá hủy biển chân khí trong đan điền.
Thực lực không tầm thường và thủ đoạn tàn độc này không phải là thứ mà Thế tử Tề Vương trong truyền thuyết sở hữu.
Gã gian nan thốt ra nửa câu sau: "...Thật ra ngươi là ai?"
Thiếu niên đang cúi đầu nhìn hắn, nghe vậy thì nhếch mép cười, gương mặt tuấn tú đến bức người kia như đang phát sáng.
"Một kẻ không mời mà tới, đứng đó lén lút theo dõi, mà quay sang chất vấn thân phận của chủ nhân rồi sao?" Hắn làm như không thể tin được, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Lẽ ra người hỏi phải là ta mới đúng chứ."
Một cành cây rất mảnh rũ xuống bên tay thiếu niên, những giọt máu tươi đang nhỏ tí tách xuống từ mũi nhọn sắc bén của nó, hắn cử động nhẹ cổ tay, mũi nhọn đó lập tức chặn trước cổ họng đối phương.
Hắn nói từng chữ một, vừa tủm tỉm cười vừa hỏi: "Thật ra ngươi là ai? Hoặc phải nói là, ai đã sai ngươi tới đây?"
Câu trả lời là im lặng.
Kẻ nằm trên mặt đất tứ chi chảy máu, nét mặt vặn vẹo đau đớn, miệng lại ngậm thật chặt, ánh mắt lạnh lùng trầm mặc.
Dường như cực hình dùng sắt nung nóng cũng không thể làm gã mở miệng tiết lộ một chữ nào.
"Thế tử điện hạ." Lúc này, bên ngoài sân luyện võ, thị vệ vương phủ nghe thấy tiếng động lạ từ xa chạy đến, đứng cách bụi hoa tỏ ý cung kính hỏi: "Phải chăng xảy ra chuyện gì?"
Thiếu niên đang cúi đầu không biết nhìn gì trong bụi hoa chợt ngẩng lên, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên đóa u đàm trắng như tuyết nở rộ.
hắn nhìn về phía bọn thị vệ, ung dung tự tại như vừa mới nhặt một đóa hoa rơi trên nền đất, không có gì đáng để kinh hãi.
"Không sao, các ngươi lui xuống hết đi."
Chờ thị vệ vương phủ đi rồi, Yến Nguy Lâu mới dời bàn chân đang giẫm lên miệng gã lạ mặt kia, lại cúi xuống, vẫn cười tủm tỉm, nói bằng giọng thân thiện.
"Xong rồi, chúng ta tiếp tục thôi."
...
"Nói vậy ngươi là người của Tưởng Huyền thuộc Âm Khôi Môn.
Chẳng trách dám bất chấp tất cả xông vào đây."
Sau một cuộc giao lưu vui vẻ nhẹ nhàng – còn quá trình giao lưu cụ thể thì tạm không miêu tả, tránh cho người nghe chịu ảnh hưởng không hay đến mức khó có thể cứu vãn – Yến Nguy Lâu đứng thẳng dậy, tiện tay phủi vạt áo không vương chút bụi nào.
Từ lần thẩm vấn trước đó, à không, là giao lưu vui vẻ cùng ma đầu Thiên Khôi vừa gặp đã thân kia, Yến Nguy Lâu biết được hiện trạng của môn chủ Âm Khôi Môn.
Đồng thời, hắn cũng biết được đại đệ tử của kẻ này là Tưởng Huyền đã đến thành Thịnh Kinh từ lâu.
Trên đường về phủ, hắn đã tiện tay để lại một vài dấu hiệu đặc biệt mà chỉ có người trong Âm Khôi Môn mới nhận ra được, chỉ đường hướng về phủ Tề Vương.
Vốn đây cũng chỉ là hành động vô tình, không ngờ lại có kẻ thật sự lần theo dấu vết mà đến, lao thẳng vào cái bẫy mà Yến Nguy Lâu tự tay đào...!Đúng là một niềm vui bất ngờ!
"Tối qua mới vừa rải mồi, mà hôm nay đã có cá cắn câu, đúng là nóng ruột.
Lẽ nào bên phía Tưởng Huyền xảy ra vấn đề gì, cần tìm người chi viện gấp?"
Chỉ có điều, tên này chủ động dâng lên đến cửa, cũng giúp hắn dễ dàng tìm kiếm tung tích của Tưởng Huyền.
Dù gì thì thành Thịnh Kinh này cũng lớn quá, muốn tìm một người đang cố ý che giấu bản thân thì cũng khó khăn.
"Điện hạ tính toán như thần." Một giọng nói khác vội vàng cất lên, khàn đặc và vụn vỡ, nghe như cổ họng bị một mũi dao nhọn đâm xuyên qua, rồi lại nuốt vào vô số mảnh thủy tinh sắc bén, "Thiếu chủ, không, Tưởng Huyền đúng là đang gặp phiền toái."
Chỉ trong một thời gian ngắn, tên tay sai đến nay chưa rõ tên họ này dường như đã hoàn toàn thay đổi từ trong ra ngoài, từ một kẻ cứng đầu nhất biến thành gã hèn nhát tận cùng, gã nói bằng giọng điệu nịnh bợ: "Là Vinh Phượng các..."
Người này thốt ra một địa điểm quen thuộc khiến Yến Nguy Lâu phải ngạc nhiên, không biết nên cảm thán mọi việc quá tình cờ, hay do tất cả nên phải là như thế.
"Ban đầu Tưởng Huyền nghe nói thế lực thương hội An Khánh đằng sau Vinh Phượng các phân bố khắp Đại Ung, trong thương hội vừa hay có một vị thuốc quý được cất giấu lâu năm, bèn che giấu thân phận gia nhập vào đó, tìm thời cơ cướp thuốc về dâng lên cho môn chủ..."
Gã kia lần lượt kể lại.
"...Nhưng không ngờ lại phát hiện trong thương hội An Khánh có dấu vết của người Bắc Đẩu Ma Cung, hắn mới đoán chắc là một trong các thế lực của Bắc Đẩu Ma Cung.
Nghĩ đến môn chủ bị Cung chủ Bắc Đẩu Ma Cung là Độ Cửu U đả thương, hắn muốn tiến thêm một bước, gài bẫy gạt chân Bắc Đẩu Ma Cung một phen, để lấy lòng môn chủ..."
Thế nhưng, đại đệ tử của môn chủ Âm Khôi Môn này đã đánh giá quá cao năng lực của mình, hoặc có thể nói là đánh giá thấp thế lực của thương hội An Khánh.
Hiện giờ gã không thể rút lui được, cũng không có cách nào giết sạch bọn người kia mà vẫn bình yên vô sự.
Vậy nên khó mà tránh được gã vừa phát hiện trong thành Thịnh Kinh có "người đồng đạo" là Yến Nguy Lâu thì vội vàng cho người đến thăm dò.
Đến phút cuối, tên tay sai không biết tên này còn tiết lộ thêm một thông tin quan trọng: "Nghe nói đêm nay nội bộ Vinh Phượng các có một bữa tiệc quan trọng, Tưởng Huyền cũng bị cuốn vào đó, không thể không tham gia..."
Cho đến lúc này, những dấu vết trước đó Yến Nguy Lâu biết được mới được liên hệ với nhau.
Vinh Phượng các tự nhiên xuất hiện cố ý mô phỏng theo Tiêu Dao Lâu, còn có nghi án mua chuộc người trong nội bộ Tiêu Dao Lâu; thương hội An Khánh đứng sau lưng Vinh Phượng các cùng với người của Bắc Đẩu Ma Cung xuất hiện trong đó; ma đầu Thiên Khôi từng tận mắt nhìn thấy điện chủ Dao Quang đi vào phủ Cửu công chúa; và trước đó lão Thẩm từng ám chỉ chủ nhân đứng sau Vinh Phượng các không đơn giản; thương hội An Khánh có thể phân bố khắp Đại Ung mà không bị triều đình gây khó dễ...
E rằng chủ nhân đứng sau thương hội này chính