Lãng khách tiêu dao (4)
Thời gian lặng lẽ trôi, sắc trời tối mịt mờ.
Trong Tiêu Dao Lâu, một đám người quỳ đầy đất, những đôi tay buông thõng bên người đang run rẩy.
"Vương hầu quý tộc, hoàng tử công chúa, đến cả các chư hầu ở tận đất phong, bọn người ma đạo ẩn mình trong bóng tối...!cũng thò một tay vào?"
Công tử trẻ tuổi ngồi trên ghế gỗ trắc nâng chén trà trong tay, miệng mỉm cười.
Sương khói mờ mờ, nước trà trong veo phản chiếu đôi mắt dịu dàng đa tình của hắn, đáy mắt sâu như vực thẳm.
"Trước kia ta còn không biết Tiêu Dao Lâu lại là một miếng thịt béo bở, có vô số sài lang và chó săn muốn chia nhau như thế."
Nghe giọng nói ôn hòa của hắn, đám người quỳ bên dưới lại càng run rẩy dữ dội hơn, vội vàng tạ tội, nước mắt giàn giụa, tự mắng mình nào là ma xui quỷ ám, thấy tiền sáng mắt, chỉ vì chút lợi lộc mà bán sạch tin tức trong Tiêu Dao Lâu.
Ngay cả những hội trưởng thương hội nhỏ chỉ ghi tên trong Tiêu Dao Lâu cũng có không ít kẻ lòng ôm mưu đồ, cấu kết với các thế lực khác, âm thầm toan tính...!Những ai mà bọn họ biết đều đã lần lượt bị kéo theo.
Trong ánh mắt dường như rất bao dung của Yến Nguy Lâu, bọn người này than trời trách đất, kêu gào kể khổ, tóm lại là có hằng hà sa số các nỗi khổ riêng ép họ phải phản bội.
Nghe hết cái cớ này đến cái cớ khác, công tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, bước xuống dưới thềm.
"Trước kia ta vẫn cứ nghĩ cuộc sống này khó khăn, kiếp làm người vốn nhiều thứ bất đắc dĩ, ta chẳng qua được đầu thai tốt hơn người khác một chút, lại có thể dựa vào khả năng cửa mình để gầy dựng nên cơ nghiệp này, đã là phú quý hơn người.
Tiêu Dao Lâu có thế lực như hôm nay cũng có phần góp sức của mọi người, thôi thì cứ rộng rãi hơn một chút..."
Hắn dừng chân giữa đại sảnh.
Một thanh niên quỳ bên cạnh run rẩy vốn đang cúi gục đầu, nhìn chằm chằm vào vũng máu trước mặt, bên khóe mắt gã lúc này chính là đôi giày trắng tinh không dính một hạt bụi nào.
Gương mặt trắng bệch của gã bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác...!Người thần bí trong bóng tối kia rất tàn nhẫn dứt khoát, với tội trạng của gã lúc này, chắc chắn không thể thoát chết.
Mà lâu chủ lại chưa hề để lộ mình biết võ công...!Bây giờ muốn sống thì chỉ còn một cơ hội duy nhất thôi!
Ánh mắt gã trở nên kiên định, lồng ngực phập phồng, cơ thể thoắt cái gồng cứng rồi nhảy vụt lên, bổ nhào về phía Yến Nguy Lâu bên cạnh như một con khỉ đột, gân xanh trên cánh tay lộ rõ.
Chỉ còn một tích tắc nữa là có thể bắt được quý công tử trói gà không chặt kia làm con tin!
Nhưng gã vừa vươn hai tay ra, tưởng như sẽ thành công, nào ngờ bắt hụt.
Yến Nguy Lâu vẫn bình tĩnh, ánh mắt không hề dao động, cơ thể xoay một vòng khéo léo, chỉ cần một bước đã đến được sau lưng thanh niên kia, nhanh như làn khói.
Động tác của hắn nhanh đến nỗi tất cả người ở đây đều không kịp nhìn rõ quá trình, chỉ thấy hắn dường như biến mất rồi hiện ra phía sau kẻ kia, một tay vươn ra như điện, siết lấy cổ gã.
Tay còn lại của hắn đã sớm ra hai chiêu, điểm đúng vào cánh tay đối phương, động tác ung dung nhàn nhã.
"Khặc khặc..." Gã thanh niên kia buông thõng hai tay, cả người bị một sức mạnh khổng lồ ấn quỳ trở lại, cổ họng phát ra tiếng ho đau đớn, hai mắt trợn trừng lên.
Yến Nguy Lâu cúi đầu xuống.
"Là ngươi à." Nhìn gương mặt vặn vẹo xanh xám kia, Yến Nguy Lâu chợt nhớ lại điều gì, "Ban đầu ngươi cũng chỉ là một tên ăn mày, còn nói chỉ cần ăn no là sẽ theo ta...!Bây giờ ngươi đã có thể ăn no rồi, vì sao lại muốn nhiều hơn chứ?"
Hắn hỏi như thật sự không hiểu, vẻ mặt vẫn ôn hòa, nụ cười trên môi vẫn như thường ngày, ngữ điệu khi nói nhẹ nhàng tao nhã, vô cùng thu hút.
Hắn như một học sĩ nghiêm túc học hỏi kiến thức từ người khác, chưa hề tỏa ra sát khí.
"Khục...tha...tha mạng!"
Vẻ mặt tên thanh niên lộ rõ sự sợ hãi, gã gắng gượng kêu được một câu, nhưng lại nhìn thấy sự lạnh nhạt cực độ trong đáy mắt dịu dàng kia.
"Đáng tiếc thật! Ngươi cũng từng xung phong liều mạng vì Tiêu Dao Lâu ta, từng thay ta ngăn cản đòn trả thù của kẻ địch.
Ta vốn còn đang do dự nên xử lý ngươi thế nào, không ngờ ngươi lại chủ động đưa ra lựa chọn thay ta...!Như thế càng tốt!"
Biểu cảm của Yến Nguy Lâu thoáng vẻ buồn bã, dường như rất không nỡ, nhưng lại không hề nương tay, dùng sức vặn một cái.
Sau tiếng "răng rắc", đầu gã thanh niên kia ngoẹo sang một bên, cơ thể mềm oặt ngã gục xuống đất, chỉ có đôi mắt kia đang trợn rất to, tràn đầy sự không cam lòng và hoảng sợ.
Thấy có thêm một xác chết nữa, những kẻ còn lại chỉ còn biết thấp thỏm như chim sợ cành cong, quỳ yên một chỗ giả chết, mồ hôi thấm ướt cả quần áo.
"Thôi! Các vị đều là rường cột của Tiêu Dao Lâu ta, phải quyết định thế này cũng thật khiến ta đau lòng!" Thấy vậy, công tử áo trắng thở dài buồn bã, "Thế nhưng, đau dài không bằng đau ngắn, có vài quy tắc nên được thay đổi rồi."
Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn quanh một vòng, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người.
"Kẻ phạm tội không thể tha, ắt khó tránh cái chết."
Một cơn gió lạnh quét ngang, đèn đuốc lay động.
Chỉ trong chớp mắt, một nửa số người trong đại sảnh lại ngã xuống, màu chảy ào ạt đọng lại thành vũng, gió đêm thoang thoảng mùi máu tanh.
"Kẻ nào tội tương đối nhẹ, tạm thời tha chết."
Số người còn sống thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này, bọn họ mới nhận ra tay chân mình đã mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa, ai nấy phủ phục trên đất.
Mãi đến bây giờ, đám người này nhìn lên vị công tử áo trắng đứng giữa hiện trường với nụ cười dịu dàng thường ngày, lòng không còn dám qua loa khinh thường hắn như xưa, ngược lại tràn đầy hoảng loạn và kính sợ.
"Đa tạ lâu chủ! Đa tạ lâu chủ khoan dung!"
Không màng đến tay chân còn run rẩy, bọn họ vùng dậy ra sức dập đầu "bộp bộp", mạnh đến nỗi suýt rách cả da đầu.
Những kẻ may mắn này đang thật sự cảm tạ sự rộng lượng của lâu chủ, thậm chí còn muốn giơ tay lên trời mà thề từ nay về sau không dám phạm lỗi, tuyệt đối không liên hệ gì với các thế lực bên ngoài nữa.
"Không, không cần phải thế." Âm thanh thanh nhã lại vang lên như chưa hề có việc gì xảy ra, "Từ này về sau, mọi việc như thường."
Kẻ khác dâng tiền thì cầm tiền, tặng quà thì nhận quà, còn việc nên đền đáp thế nào cho đúng mực, hắn tin rằng những người này biết rõ cách làm, không cần phải dạy.
Vừa hay, hắn đang muốn phát triển Tiêu Dao Lâu, lại thiếu tiền rồi.
Yến Nguy Lâu quay lại ghế của mình, cúi nhìn đám đông, chậm rãi nở nụ cười.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng nghiêng, vũng máu chưa khô trên mặt đất phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh kia.
Nụ cười của hắn lại dịu dàng hơn ánh trăng vài phần.
·
Tuy được sống lại một lần, nhưng trừ có cảnh giới thần hồn khá cao, thật ra Yến Nguy Lâu không có ưu thế về mặt thông tin nhiều lắm.
Khác với những trường hợp hồi sinh thông thường, hắn không biết đến chi tiết như ai đó nhặt được một món