Ầm ầm!
Bầu không khí tại thời khắc này hoàn toàn nổ tung.
Đại tướng Nghê Lâm tới đây lại là vì xem bọn họ chết như thế nào sao?
Điều này, làm sao có thể chứ?
Ba con Lâm Chí Đô cũng không nói gì nữa.
Dùa sao Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên cũng đường đường là đại tướng của An Nam, bọn họ sẽ chết được sao?
Đừng nói là An Nam, cả thế giới này có ai dám giết bọn họ chứ?
Lời nói của đại tướng Nghê Lâm căn bản là một lời nói vô căn cứ.
Ha ha ha!
Lập tức, Hứa Long Quan trực tiếp cười phá lên cười, nhìn chằm chằm vào Nghê Lâm và nói:
"Đại tướng Nghê Lâm, xem ra bà đến đây thật sự là vì tên nhóc kia rồi.
Nhưng bà cho rằng bà lấy một lời nói dối để hù dọa chúng tôi là chúng tôi sẽ tha cho cậu ta sao?”
Cái gì!
Hóa ra là để dọa người khác sao?
Hai ba con Lâm Chí Đô lập tức sững sờ.
Xem ra đại tướng Nghê Lâm đúng là vì Lâm Thiệu Huy mới đến đấy, nhưng chỉ đáng tiếc ngữ khí của bà lại quá lớn cho nên đã để lộ.
"Trên khắp An Nam này, ngoại trừ Thủ tướng là có đủ tư cách để trị tội chúng tôi thì còn ai có thể làm gì chúng tôi được chứ?”
Hạ Lan Tuyên hừ lạnh nói, muốn xem bọn họ chết như thế nào sao?
Không phải Nghê Lâm cũng đã tự cao rồi sao?
Nhưng mà…
Nụ cười của Nghê Lâm lại càng ngày càng trở nên kỳ quái:
"Vậy nếu như các người đã đắc tội với Thủ tướng của cả đất nước này thì sao?"
“Ha ha ha.”
Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức bật cười.
Câu nói này nghe giống như một chuyện rất buồn cười.
Nghê Lâm thật là, càng nói càng để lộ.
Ngay cả Thủ Đô của đất nước cũng muốn chuyển ra ngoài.
"Tướng quân Nghê Lâm, bà nói những lời này mà không cảm thấy nực cười sao?”
Hạ Lan Tuyên cười khẩy nói:
"Thủ tướng chẳng lẽ sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trách tội bọn tôi sao?”
Cứ cho là bọn họ giết chết Lâm Thiệu Huy ở đây, chỉ sợ là Thủ tướng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, không phải sao?
"Nhưng nếu như, các người đang có ý định giết đại tướng của An Nam thì sao?”
Nghê Lâm cười rồi hỏi ngược lại một câu.
Nhưng mấy người Hứa Long Quan vẫn cười như cũ:
"Chúng tôi đã giết đại tướng của An Nam khi nào vậy? Đại tướng Nghê Lâm, chúng tôi còn chưa ra tay với bà, không phải sao"
Chỉ là…
Hứa Long Quan vừa mới dứt lời, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên cứng đờ.
Sau đó ông ta cứ giống như đã gặp quỷ, vô cùng kinh hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
"Cậu… Cậu.”
Chỉ trong cái nháy mắt tiếp theo, toàn thân ông ta chợt run rẩy.
Bộ dạng lúc này của ông ta đã trở nên kinh hãi như một người sắp chết, cũng như ông ta đang gặp phải ma vậy.
Nhìn thấy