Hồ Ly nói rất chắc chắn, không còn chỗ thương lượng chút nào. Cậu bé thì vẫn không có biểu lộ khác lạ nào, cậu biết, hắn nếu dám nói như vậy cũng có nghĩa là đã chuẩn bị treo cổ rồi.
Chân cậu di chuyển, lui ra sau. Cửa sắp khép lại, mà cậu thì đi về hướng biệt thự của Thị trưởng...
Hồ Ly giả bộ để cho cậu bé thực hiện một cách trực tiếp. Vẻ mặt nhẹ nhõm của Hồ Ly biến mất, nhảy lên, muốn vọt tới cánh cửa.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Chân cậu bé đột nhiên giữ cửa lại. Biểu cảm lạnh nhạt, giống như đã đoán được kết quả trước rồi vậy.
Hồ Ly dừng bước lại, hiện tại hắn đã xác định thằng nhóc trước mặt hoàn toàn nghiêm túc. Nó cũng là người vì có thể sống sót có thể vứt bỏ người khác, lợi dụng người khác. Cho dù nó có chút tình cảm với đứa trẻ này, nhưng vì tiền cũng không chút do dự đưa nó tới biệt thự của Thị Trưởng.
“Tao biết, tao thua! Thua hoàn toàn!”
Hồ Ly giơ tay lên, chửi thề một tiếng, trên mặt đã không còn vẻ ngạo mạn vừa rồi nữa.
“Hai trăm đồng tiền.”
Cậu bé lặp lại giá cả một lần nữa. Nhưng cậu cũng không đưa đứa bé ra, mà ôm nó chặt hơn, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nó...
“Điều này... thật sự không được. Nhóc con, 200 đồng tiền không phải là con số nhỏ, với lại tao đã nói rồi, làm ăn lỗ vốn tao sẽ không làm. Đứa bé gái này tao tuyệt đối sẽ không mua. Nhưng là... Ê! Đừng vội đi chứ! Chờ một chút, nghe tao nói hết đã.”
“Hô... Là như thế này. Nhóc con, mày đã có gan lừa trẻ con đi bán, như vậy nói rõ mày có chút năng lực. Có hứng thú thay tao làm một việc hay không? Hiện tại, tao có một công việc rất phù hợp với mày. Tiền công... mười lăm đồng tiền. Thế nào?”
Hồ Ly liếc mắt nhìn bé gái, âm thầm hừ lạnh một tiếng rồi bổ sung...
“Đủ chữa bệnh cho con nhóc này.”
Cậu vẫn không có chút biểu cảm, nhưng khi nghe câu nói này thì cơ thể cậu run rẩy một cách vô thức. Cậu cúi đầu xuống, bé gái đã ngủ rồi, khuôn mặt đỏ hồng vẫn tản ra khí nóng, hô hấp nhanh nhưng yếu ớt...
“Việc gì?”
Cậu đáp rất nhanh. Tay càng ôm chặt bé gái hơn.
Cáo già như Hồ Ly tất nhiên phát hiện được động tác nhỏ của cậu bé. Trong lòng hắn buông lỏng, lần này cược đúng rồi.
“Mày cũng biết, Phấn Hồng Nữ Lang của chúng tao buôn bán chủ yếu là các cô gái. Gần nhất chúng tao có nhận được một yêu cầu, có một lão già sợ vợ muốn thư giãn, muốn gặm cỏ non. Nhưng lão già này lại có một ham mê, yêu trẻ con, tuổi càng nhỏ càng tốt. A, đương nhiên, trừ con bé sắp chết của mày ra.”
Cậu bé đứng yên tại chỗ, chờ hắn nói nốt.
“Nhưng những cô gái chỗ tao làm gì có trẻ con chứ? Bình thường đều quá hai mươi tuổi, mặc dù trên con phố này cũng là hàng còn tem, nhưng chắc không vào mắt của lão già kia. Chỉ đành nhìn thấy miếng thịt mỡ này muốn chạy đi, mày nói xem, có đáng tiếc không?”
“Ông muốn tôi mang gái tới?”
Hồ Ly cười cười:
“Thông minh, chuyện này đáng lẽ ra là do thủ hạ của tao đi làm. Nhưng ngày hôm qua phát sinh loại chuyện đó nên bên ngoài đang điều tra rất ác. Những tên thủ hạ của tao toàn bọn đầu trộm đuôi cướp mà ra có khi chưa hoàn thành công việc thì đầu đã dọn nhà khỏi thân rồi, lại còn liên lụy tới tao nữa.”
“Nhưng mà bọn tao cũng có thể lợi dụng điểm này. Hôm qua trẻ sơ sinh mất tích, hôm nay lại mất tích một đứa trẻ khoảng mười tuổi chắc chắn cũng không ai chú ý a? Vả lại, vị Thị trưởng đáng kính của chúng ta nói không chừng cũng tính thêm vào những kẻ bắt cóc trẻ sơ sinh kia nữa, chúng ta có thể ngồi nhìn. Bởi vậy, tao cần mày.”
“Mày vẫn là trẻ con, người khác sẽ không chú ý mày. Bằng vẻ ngoài "anh tuấn" và sự tỉnh táo của mày thì lừa một con bé rất dễ dàng đúng không? Haha, đợi tới khi lão già kia hưởng thụ xong, tao sẽ xử lý sạch sẽ con nhóc đó, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. Cuộc mua bán này thế nào?”
Cậu bé ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi cũng gật đầu.
“Rất tốt.”
Hồ Ly vỗ tay một cái, ngậm lấy điếu thuốc đi vào trong. Sau ba phút, hắn mang theo một đống quần áo trẻ con đã rách tung tóe ra, ném trước mặt cậu bé.
“Những thứ này xem như là tiền đặt cọc. Mày quấn chăn lông đi ra ngoài quá gây sự chú ý cho người khác. Nhớ kỹ, tìm cô gái đàng hoàng, sạch sẽ một chút, xinh đẹp một chút.