Hồ Ly rất rõ ràng trị an nơi này của mình, nếu là dân chúng bình thường thì hắn cũng lười quan tâm. Nhưng mà bây giờ thì khác, khách hàng này là một khách hàng lớn. Những kẻ kiếm sống trên con đường này đều biết làm tức giận người giàu có hoặc Chính phủ thì cũng không cần sợ hãi, chỉ sợ làm tức giận túi tiền của bọn họ. Nếu bọn họ không dám tới đây "hưởng thụ" nữa thì mới thực sự là đáng sợ.
“A! Là ngài Rennes? Hoan nghênh hoan nghênh!”
Hồ Ly vỗ tay đi tới.
Người trung niên kia bóp mông cô nàng trong ngực mình, hắn có thể hoàn toàn buông lỏng ở đây, không phải kiềm chế như ở ngoài nữa. Sau đó mới cười cười nhìn Hồ Ly rồi gật đầu hỏi:
“Hàng ta muốn ngươi đã chuẩn bị được chưa?”
Hồ Ly khom lưng cúi đầu nói:
“Đương nhiên, ngài Rennes đã dặn thì chúng tôi làm sao dám không làm theo? Cam đoan với ngài đó là bé gái, mới gạt tới từ trấn bên cạnh hai ngày trước, lông phía dưới còn chưa mọc đâu.”
Người đàn ông khá thỏa mãn, hắn hừ vài lần, nhưng vẫn vì thể diện mà không thể hiện quá lớn. Nhưng vì đè xuống tâm tình kích động của mình mà luồn vào quần áo của hai cô nàng bên người, tóm lấy ngực rồi bóp mạnh một cái.
Nghe được tiếng rên rỉ của hai người thì áp lực trên mặt ông ta giảm bớt, vẻ mặt tươi cười, gật đầu với Hồ Ly ý bảo dẫn đường.
“Thưa ngài.”
Không biết lúc nào đã có một cậu bé ôm một đứa trẻ con đi tới trước mặt người trung niên này.
Tiếng nói của cậu bé rất lạnh, lạnh như băng tuyết bên ngoài vậy, rất không hợp với bầu không khí ở đây. Khi nhìn thấy cậu bé thì người trung niên hơi lo lắng một chút, mà Hồ Ly thì lại kinh ngạc nhìn qua.
“Xin hãy để cho cháu làm người dẫn đường của ngài.”
Cậu bé cúi đầu, cung kính mà khiêm tốn. Cậu cúi đầu xuống không chỉ vì ở trước mặt người trung niên biểu hiện mình là người làm công, mà còn vì che giấu ánh mắt của mình nữa.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, một người giỏi che giấu như thế nào thì ánh mắt vẫn để lộ được mục đích chân chính của hắn. Tại trong quá trình cầu sinh của mình, cậu đã không nhớ lần trước mình cười là lúc nào. Cậu cũng quên cách để cho ánh mắt của mình không lạnh lẽo nữa. Cho nên vẫn không nên để cho người khác nhìn thấy tốt hơn.
Người trung niên nhìn cậu bé, rồi nhìn lại Hồ Ly hỏi:
“Này, thằng quỷ nhỏ này là ai?”
Hồ Ly âm thầm trừng mắt nhìn cậu bé một chút, nếu như không phải ở trước mắt người trung niên này thì hắn chắc chắn mệnh lệnh thủ hạ kéo tên nhóc con này ra ngoài giết chết rồi ném nó vào trong thùng rác rồi. Thế nhưng lúc này thì hắn chỉ có thể cười nói:
“A! Thằng nhóc này a? Nó là...”
“Là người thay ngài lừa tới món hàng ngài muốn.”
Cậu bé rất tỉnh táo, nói trúng nơi cần nói. Người trung niên kia kinh ngạc một chút, lại nghe cậu bé nói tiếp...
“Lão đại đã nói qua, chỉ cần tôi có thể lừa tới được món hàng mà ngài muốn, liền cho tôi ba mươi tiền trả công. Lão đại, ngài nói có đúng vậy không?”
Trước mặt người đàn ông trung niên thì Hồ Ly không thể cãi được, hắn đúng là nói qua nhưng không tới ba mươi tiền. Nhưng mà bây giờ đứng trước kẻ có tiền không thể cùng thằng quỷ này mặc cả được a, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng mà gật đầu.
Người trung niên cũng không quan tâm những thứ này. Mọi người đều dễ dàng tin tưởng một đứa trẻ hơn một tên cáo già như Hồ Ly. Ông ta rút tay từ bộ ngực người phụ nữ ra, sau đó nói.
“Dẫn đường!”
Hai chữ đơn giản làm cậu bé khom người lùi về sau, sau đó quay người đi trước. Người trung niên thì đi phía sau, cùng với những người hộ vệ đi vào trong một ngõ hẹp. Chỉ còn Hồ Ly đứng một chỗ, mặt trầm như nước, cũng vẫn phải theo đuôi đi phía sau.
Trên con đường nhỏ hẹp, cậu bé đi đầu tiên, bước chân nhanh nhẹn. Người trung niên đi phía sau, sau đó là bốn tên bảo tiêu cùng với Hồ Ly.
Kẻ tinh ranh như hắn từ mới lúc đầu vẫn nghi vấn, trong miệng vẫn lặp lại vài từ mà chỉ hắn mới nghe được đó là “Không thể, tuyệt đối không thể”. Nhưng mà đợi tới khi đi đường đã xa, tiếng rên rỉ xung quanh càng ngày càng ít thì biểu hiện trên khuôn mặt hắn mới thư giãn, rồi lại nở một nụ cười lạnh lùng.
Cậu bé đứng trước một cánh cửa. Cậu lấy chìa khóa từ trong ngực ra đưa tới. Một tên bảo tiêu nhận chìa khóa, sau khi được sự đồng ý của người trung niên