Đây là một thời đại tự nhiên. Ăn trẻ sơ sinh, ăn trẻ chưa ra đời hoặc ăn cuống rốn không biết từ bao giờ đã trở thành một loại “văn minh”. Loại “đồ bổ” này xuất hiện càng nhiều ở nơi của một số quý tộc. Cho nên đó cũng không phải là một hành vi dã man, chỉ là phù hợp quy luật tự nhiên “mạnh được yếu thua” mà thôi.
Đám chó hung ác liền chảy nước bọt, lộ ra hàm răng sắc bén rồi tranh nhau lao về phía bé gái. Nhưng mà động tác của cậu bé còn nhanh hơn chúng. Trước khi móng vuốt của ba con chó sắp chạm tới tã lót thì cậu đã tóm một góc của tã lót, kéo một cái rồi ôm bé gái lên.
Tiếng khóc của bé gái càng to hơn. Khi được người ôm lần nữa thì bé rụt cổ lại, chui vào lồng ngực của cậu bé. Cậu dùng tay trái ôm bé, tay phải vuốt nhẹ vào tã lót, an ủi bé một chút. Sau đó cậu ngẩng đầu trừng người hầu một chút rồi quay đầu định đi.
“Đứng lại, thằng trộm kia.”
Tiếng cười nhạo của tên người hầu này truyền tới từ sau lưng cậu.
“Ai cho mày được quyền tới cướp thức ăn của chó mà Thị Trưởng Nagle nuôi?”
Ba con chó sủa inh ỏi, nước bọt văng tung toé khắp nơi.
Cậu không có trả lời, bởi vì chỉ cần đáp lại một chút thì sẽ bị đối phương giữ lại. Trước ba con chó này thì khi vẫn còn là một đứa trẻ mười tuổi như cậu chả là cái đinh gì cả.
Nhưng mà đối phương cũng không định thả cậu đi. Tên người hầu đang khó chịu vì thua tiền này hừ lạnh một tiếng, thả lỏng dây vòng cổ của ba con chó ra...
Cậu nghe thấy tiếng chân từ phía sau truyền đến thì cậu liền chạy ngay lập tức. Có thể là may mắn của cậu đã tới, khi cậu sắp đi vào con hẻm nhỏ, sắp bị ba con chó đuổi tới thì có sáu bóng người lao ra chặn trước mặt ba con chó.
“Xảy ra chuyện gì mà vô duyên vô cớ thả chó?”
Bên ngoài hẻm nhỏ truyền đến một giọng nữ nhỏ tuổi, nhưng có thể là tiếng nói này truyền qua một tầng vải dày nên cậu cũng không nghe rõ lắm.
Khi biết chó đã bị chặn thì cậu lập tức dựa vào vách tường, trốn một lát.
Bên ngoài tên người hầu lập tức xích lại ba con chó, đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa sang trọng, quỳ xuống, nói:
“Công... công chúa! ...Thực ra là...”
“Không cần nói dối! Ta đã thấy ngươi thả chó đuổi một đứa bé, ngươi đừng tưởng rằng Nagle thuộc Cộng Hòa Thủy Tinh Băng mà không phải thuộc về Hùng Lộc Đế Quốc thì dám làm càn. Cộng Hòa Thủy Tinh Băng là một nước phụ thuộc của Hùng Lộc Đế Quốc đó, các ngươi chắc chắn phải theo ý của Hùng Lộc Đế Quốc, phải quán triệt chính nghĩa, không thể làm bậy được.”
Người hầu không dám phản bác mà chỉ có thể gật đầu. Đợi tới khi bị công chúa hỏi lại chuyện đã xảy ra thì người hầu mới kể lại chuyện đã xảy ra, nhưng mà chắc chắn không kể đoạn thả chó cắn bé gái.
“Há, là một đứa trẻ sơ sinh sao.”
Tiếng nói của nàng trở nên nhu hòa.
“Chắc là cậu bé kia muốn tìm người nhận nuôi họ, mà ngươi lại mang theo ba con chó đi ra thì cậu ấy không chạy mới lạ chứ.”
Người hầu gật đầu liên tục, không xen vào nữa.
Sau đó tiếp tục truyền tới tiếng nói của cô bé kia--
“Thời tiết hiện tại lạnh như vậy, không thể tránh được việc muốn vứt bỏ người nhà mình. Kiều thúc, đứa bé kia ở gần đây sao? Nếu như vẫn còn ở thì gọi ra đi. Ta có thể nhận nuôi bọn họ, chính nghĩa cuối cùng cũng sẽ chăm sóc cho kẻ yếu nha.”
Tiếng nói của cô bé rất mơ hồ, không rõ ràng, truyền tới ngõ tắt thì càng không chân thực. Nhưng cậu bé vẫn loáng thoáng nghe được là đối phương muốn nhận nuôi bé gái. Cũng đúng lúc này một người mặc trường bào xuất hiện trước mắt cậu, hơi vẫy tay một chút.
“Ha ha, thú vị.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng.
Cậu bé không để ý tới nó, vì đã có người đồng ý nhận nuôi bé gái nên cậu rất vui mừng.
Đi theo người đàn ông đó, cậu bước nhanh tới đường lớn. Trước mắt cậu là một cỗ xe bốn ngựa kéo, được trang trí lộng lẫy mà xa xỉ. Vải rèm thật dày có thể ngăn cản không khí lạnh bên ngoài, để bên trong ấm áp như mùa hè.
Cậu đứng vững, ôm bé gái còn bé thì vừa khóc xong nên đã ngủ say trong ngực cậu rồi. Lúc này, có một tiếng nói từ trong xe ngựa truyền ra, sau đó thì có hai cô hầu gái chậm rãi vén rèm lên--
“Cậu bé, cậu thật sự may mắn. Ngày mai ta phải về nhà, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một công việc tốt, để cậu có thể trở thành một người hầu hợp cách, như vậy thì sẽ có tiền lương đủ để cậu nuôi dưỡng em trai hoặc em gái.”
Rèm đã được vén lên, nhưng khi cậu bé nhìn thấy mặt người nói chuyện thì cậu lập tức xoay người, chạy trốn cực nhanh.
Màn này thay đổi cực nhanh, không ai biết tại sao mà cậu bé lại chạy đi cho nên mọi người chỉ đứng tại chỗ sững sờ, không biết nên làm gì cả. Khi cô bé vừa nói