“Nào, nói cho ta biết đi, vì sao nhóc không chọn cách thoải mái nhất mà lại phải co người vào đây?”
Cậu ôm bé gái, bé chỉ chép miệng hai lần rồi lại ngủ tiếp.
“Số người.”
“Ồ? Có vấn đề gì?”
Ám Diệt hơi hứng thú hỏi.
Cậu bé im lặng chút rồi nói:
“Số người phụ trách điều tra quá ít.”
Nghe vậy, Ám Diệt rất hứng thú, trong đầu cậu vang lên tiếng cười của nó:
“Thú vị, nhóc con, nhóc rất thú vị. Rất tốt, vậy xin hãy nói cho ta biết, tại sao số người ít lại không phải chuyện tốt mà lại là chuyện xấu hả?”
Cậu im lặng một lát rồi mới chậm rãi nói:
“Tối hôm qua, nữ nhân kia có nói, hôm nay cô ta sẽ rời đi.”
“Há, là vị công chúa hận không thể làm thịt nhóc, trói lại mà ngàn đao bầm thây, là người mà suýt chút nữa bị nhóc bán đi, trở thành một gái bán hoa hoặc là một thi thể đó sao?”
“Ngươi, đã biết tất cả.”
Huyết Đồng nở một nụ cười khinh miệt:
“Haha, nhóc coi như ta không biết gì đi. Hiện tại, ta chỉ là một con dao găm biết nói, một thanh dao găm ngu ngốc và vô tri thôi. Xin hãy nói cho ta biết, thuận tiện khai sáng trí tuệ của ta đi.”
Ám Diệt bỗng nhiên khiêm tốn, nhưng trong giọng nói không có chút tôn kính nào. Cậu đã ở cùng với nó ba ngày nên cậu biết thanh kiếm này tuyệt đối không phải người... kiếm tốt, nhưng suy nghĩ một chút cậu vẫn nói đáp án ra.
“Cô ta nói, cô ta sẽ rời đi. Nếu như là tôi phụ trách bảo hộ vị quý phu nhân này rời đi, thì chắc chắn sẽ dùng trọng binh hộ tống...”
“Đợi, đợi một chút. Trước khi nhóc nói tiếp thì ta cần nhóc xác định một chút, nhóc có biết «Công Chúa» là như thế nào không?”
Cậu nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, giống như muốn biết nó có ý ngầm gì không. Sau một lúc lâu, cậu mới chậm rãi gật đầu:
“Biết.”
“Ồ? Giải thích một chút.”
Ám Diệt giống như là không yên tâm lắm.
“«Công Chúa» là gái bán hoa cao cấp. Các nàng có vẻ ngoài xuất sắc và cực kỳ thông minh, bình thường chỉ làm tình nhân cho những kẻ quyền thế và giàu có.”
Lần này, tới lượt Ám Diệt cạn lời.
Lời của cậu bé cũng không sai, ở nơi coi trọng vật chất như Nagle thì công chúa cũng chỉ là một loại xưng hô êm tai một chút của gái bán hoa cao cấp. Mặc dù ý nghĩ của cậu nhóc thật sự kỳ quái, lại thật sự coi một cô bé chín tuổi là “công chúa”, nhưng cậu lại cho rằng điều đó càng nói rõ cô ta lão luyện, xảo trá, biết lợi dụng đàn ông.
“Haiz, ta phải thừa nhận, nhóc sống trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi...”
Ám Diệt giống như thở dài, Huyết Đồng nhắm lại, tiếp tục nói.
“Nói tiếp phán đoán của nhóc đi.”
Mặc dù nói vậy nhưng Ám Diệt cũng không giải thích ý nghĩa chân chính của "công chúa", một mặt bởi đắc tội tình nhân của một nhân vật lớn cũng không có khác biệt nhiều lắm với đắc tội công chúa, rất phiền phức, còn mặt khác, thì là hứng thú của nó.
Thú vị…
Đối với điều thú vị thì Ám Diệt rất vui lòng ngậm miệng, chờ mong mọi chuyện tiến triển ra sao.
Cậu bé im lặng một lát, xác nhận đúng là Ám Diệt để mình nói thì mới lên tiếng.
“Nếu như là tôi hộ tống tình nhân của tôi ra ngoài, tôi sẽ để cho tất cả con đường ra khỏi thành thông suốt, tuyệt đối sẽ không phái người điều tra. Hoặc là tôi sẽ phái người chặn cổng thành, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.”
Ám Diệt ngưng cười:
“Có đạo lý, sau đó thì sao?”
“Tối hôm qua có một tổ chức sát thủ bị tiêu diệt.”
“Haha, thì ra là vậy, nhóc nghĩ là vì cái tổ chức sát thủ này bị tiêu diệt, nên trước khi vị công chúa này đi thì vị thị trưởng của chúng ta chắc chắn đem tội danh bắt cóc trẻ sơ sinh đổ cho bọn họ, sau đó tuyên bố phá án. Bởi vì...”
“Người chết không biết nói.”
Cậu bé bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
“Án đã phá nên chắc hẳn bọn họ sẽ không tiếp tục điều tra, nếu không thì không khác tự tát mình một bạt tai. Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được thứ quan trọng nhất.”
“Hắc hắc, đó là trẻ sơ sinh bị mất tích đúng không? Mà vị "tình nhân nhỏ" của thị trưởng lại ra lệnh cho hắn nhanh chóng tìm trẻ con sau khi mình rời đi, cho nên mới sẽ có người kiểm tra. Nhưng, vậy thì sao?”
“Nếu mà thật sự như vậy, cho dù chỉ là làm màu thì thị trưởng hẳn phải phái trọng binh