"Điểm tâm của Vương phi?"
"Bình trà ở chỗ nàng ấy chỉ còn lại một nữa"
"Mua thêm sách về dược liệu và y thuật đi"
"Để làm gì chứ Vương gia? Ở chỗ chúng ta có thái y riêng rồi cơ mà?" - "Bằng tay nghề của Vương phi sao?"
Mấy ngày liền Âu Dương Vũ Mặc miệng mở ra nói đến chín phần đều liên quan đến Thiên Quân Dao.
Một ngày hắn đi đến Bích Nguyệt viện tám dạo, lúc đến tay không có điểm tâm thì cũng có sách liên quan đến y dược.
Thiên Quân Dao ngồi trên xà đơn hành lang, Vũ Mặc bắt một chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh.
Một tay hắn vòng qua eo để giữ nàng lại, một tay cầm sách, miệng đọc cho nàng nghe.
Thiên Quân Dao tuy có phần ngượng ngùng không quen với những hành động này, nhưng cũng không có thái độ cự tuyệt.
Ngược lại, gương mặt nàng lại tỏa ra sự hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Vương phi, dược liệu này thì ra lại có thể chữa bệnh này sao?"
Nàng khom lưng đưa mắt lại gần đọc nơi ngón tay hắn chỉ.
Nhân cơ hội đó, hắn lại hôn lên má nàng một cái thật bất ngờ.
"Này, Liễu ma ma và Hi nhi vẫn đứng ở đây đấy"
"Thì sao chứ? Nàng là thê tử mà bản vương cưới về cơ mà" - Hắn nửa đùa nửa nghịch không nghe lời nàng.
Liễu ma ma và Tiểu Hi đứng gần đấy cũng không khỏi đỏ mặt.
Cả hai nhìn nhau hiểu ý, cảm thấy hạnh phúc thay cho hai vị chủ tử này.
Vũ Mặc mấy hôm nay như một đứa trẻ, cả ngày quấn quýt bên cạnh Thiên Quân Dao, đến cả Tử Trạch cũng không còn lời để nói.
Mặc dù như thế, nhưng hắn vẫn chưa có động thái gì về chuyện sẽ đón nàng vào lại Triết viện.
Thiên Quân Dao có nghĩ cũng không mở lời nhắc đến.
Người ấy lại có thể để ta ở bên cạnh như thế này, bản thân cũng không thể đòi hỏi gì thêm nữa.
Đôi lúc nàng lén nhìn Âu Dương Vũ Mặc.
Khuôn mặt ấy vẫn như lần đầu nàng gặp hắn, anh tú, ngay thẳng, chính trực.
Từ mắt, mũi, miệng, mỗi thứ của hắn đều toát lên một vẻ ma mị riêng.
Nhưng không hiểu sao, trong