Hắn cao ngạo, khiêu khích lính Bắc Triều.
Không hiểu hắn lấy đâu ra được sự tự tin đó, ngược lại tên lính kia không hề có ý kiến gì với thái độ đó của Âu Dương Vũ Mặc.
“Tiểu Qui” bước chân lên chầm chậm, nhìn kỹ có thể thấy cả hai tay hắn đang run lên.
Âu Dương Vũ Mặc không hiểu, nhíu mày lại muốn nhìn xem rốt cuộc tên nhỏ thó này muốn làm gì.
Chỉ thấy trên tay hắn cầm theo một giỏ đựng thức ăn.
“Nhanh lên đi Tiểu Qui”
Chiếc mũ trên đầu chuyển động lên xuống liên tục.
Tên lính kia không nghi ngờ gì rồi quay lưng rời đi, trước lúc đi vẫn không quên nhìn Âu Dương Vũ Mặc một cái thật đáng ghét, khinh bỉ.
“Đợi các ngươi cũng được mấy hôm rồi.
Sao? Hôm nay đã tìm ra cách để tra tấn ta rồi?”
Vũ Mặc khoanh hai tay lại, hắn lại đang trông chờ xem Cố Lâm Vỹ sẽ bắt đầu từ trò gì.
Nhưng rồi sự hiên ngang ấy cũng phải biến mất khi chiếc mũ “chuyển động” vừa nãy rơi xuống đất.
Hai mắt trợn tròn lên, sự bất ngờ lấn át cả phong thái vừa nãy của hắn.
Cạch.
Hai tay nắm chặt vào hai thanh gỗ của buồng giam, từ bất ngờ chuyển sang tức giận, rồi lại lo lắng:
“Dao nhi? Nàng sao lại ở đây?”
Phút chốc không kiềm được mà hắn đã lớn tiếng, nước mắt kiềm trong lòng bây giờ như được tự do, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia của nàng, Thiên Quân Dao.
“Ta biết mà, ta biết chắc chắn chàng vẫn còn sống.
Đám người ngu ngốc ngoài kia sao có thể giết chàng dễ dàng như vậy được chứ?”
Những giọt mắt kia liền xoa dịu đi sự tức giận của hắn.
Nhưng cũng không thể nhẹ nhàng, e là sẽ khiến nàng ấy gặp nguy hiểm.
Nơi đây hiện tại khắp nơi đều là Bắc Quân, chỉ cần một chút sơ sót, cái mạng nhỏ này cũng không cần nữa rồi.
Sợ bản thân sẽ không thể kiềm lòng trước nàng, hắn quay lưng lại.
Lạnh lùng nói:
“Trước khi trời sáng hãy rời đi.
Nơi này không an toàn như ở Mặc Vương phủ”
Đúng, nơi này không phải là địa bàn của ta, không có người của ta, sợ rằng sẽ chẳng thể bảo vệ nàng tốt.
Dù chỉ là một vết xước nhỏ trên bàn tay nàng, cũng đủ khiến ta trở thành kẻ thất bại nhất