Tất nhiên với võ công của Đàm Bì Bì thì không thể địch lại được Âu Dương Vệ.
Cùng lắm chính là cô chỉ giỏi chịu trận!
Bốp, rầm.
Âu Dương Vệ dù tuổi đã trung niên, nhưng võ công chưa bao giờ là già đi.
Mệnh danh "chiến thần" năm xưa của ông ta thực sự không phải hư danh.
Đàm Bì Bì lãnh trọn cú đá, dù giữa được thăng bằng ở hai chân vẫn bị trượt về đằng sau.
"Đội trưởng?!"
Thủ hạ nhìn thấy Đàm Bì Bì từ đầu đã không thể đánh lại, nhưng bên cạnh là Thiên Quân Dao đang bất tỉnh.
Càng nói người của Âu Dương Vệ đang vây quanh.
E là tình thế này, thực sự sẽ phải bỏ mạng sao?
Máu chảy ra từ khóe miệng được Đàm Bì Bì dùng tay gạt phăng đi.
Không chỉ bị thương, đến cả sức cũng đã sắp đến giới hạn rồi.
"Không được nữa rồi sao...?"
Đàm Bì Bì thở dốc, mắt nhìn Âu Dương Vệ tay cầm kiếm đang từ từ đi về phía này.
Thực sự đã đến giới hạn, cô biết bản thân bây giờ không còn đủ sức để cầm chân ông ta lại được nữa rồi.
Mạng ta sống đến giờ này chính là kỳ tích lắm rồi.
Công tử năm xưa từng cứu lấy ta thoát khỏi kẻ thù của gia tộc.
Cô lại một lần nữa dùng khả năng của mình thật tâm chữa trị cho ta.
Ta là nợ hai người cái mạng này...!
"Dù có phải chết...!ta cũng nhất quyết không cho ngươi động đến Thiên Quân Dao!"
Cố gắng gượng chút sức còn lại mà đứng thẳng lên.
Đàm Bì Bì chĩa mũi kiếm ra trước mặt, trừng mắt với Âu Dương Vệ.
Âu Dương Vệ đứng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt dù đang bị thương rất nặng nhưng vẫn kiên quyết kia của cô.
"Đàm Bì Bì, nếu tính ra, thì ta cũng từng là sư phụ của ngươi.
Ngươi nghĩ, ta không dám giết ngươi sao?"
"Giết được thì đã sao?" - Cô nghêng ngang bất cần - "Dù có hóa thành tro, ta nhất định cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!"
Âu Dương Vệ: "..."
"Vậy thì để ta thành toàn cho ngươi, xem như là ân huệ cuối cùng mà người sư phụ này dành cho đồ đệ của mình vậy!"
Nói rồi, ông ta giơ kiếm lên.
Đôi mắt như