Không kiềm chế được sự tức giận, Thiên Ngân Tuyết đập hai tay xuống bàn thật mạnh, đứng lên.
Mọi người đều chú ý đến cô ta với vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ riêng Thiên phu nhân mới hiểu đứa con gái này của mình là đang nghĩ gì.
Bà tay vỗ vỗ lên tay của Ngân Tuyết, muốn nói cô bình tĩnh lại.
Lúc này Thiên Hình tay đang cầm bảo vật lại nhìn trưởng nữ của mình vô lễ trước mặt Vũ Mặc như thế liền thay đổi sắc mặt.
Thiên Ngân Tuyết bây giờ mới định thần lại được tình cảnh lúc này.
Cô nhìn Vũ Mặc rồi lại nhìn mẹ của mình.
"D...!Ta muốn đưa Thiên Dao đi lấy một số thứ"
Ngân Tuyết vội vàng chụp lấy tay của Quân Dao, cười cười rồi kéo nàng ta đi thật nhanh.
Vũ Mặc bất ngờ "vợ" lại bị người khác lôi đi như thế.
Tay kia của hắn cũng không kịp thu về, nhìn theo bọn họ ngơ cả người ra.
"Từ bao giờ đại Tiểu thư lại thân với Độc Dao như thế?"
"Suỵt, muốn chết sao?"
Nô tỳ hầu hạ đứng sau lưng thì thầm to nhỏ với nhau.
Vũ Mặc nghe thấy liền nhíu mày, suy nghĩ.
Bên ngoài.
Thiên Ngân Tuyết kéo Thiên Quân Dao chạy ra thật nhanh.
Nhưng khuất phòng ăn lại liền hất nàng một cái thật mạnh.
Cô ta liên tục dùng khăn lau tay của mình, thái độ tỏ vẻ căm ghét, kinh tởm.
"Đáng ghét"
Trước những hành động, lời lẽ đó của tỷ tỷ, Quân Dao lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Như thể...!có lẽ là đã quen rồi?
Quân Dao biết Vũ Mặc là người mà Ngân Tuyết luôn ngưỡng mộ.
Ngày trước không có cha ở nhà, trưởng tỷ luôn hùng hồn tuyên bố với nha hoàn mình sẽ là Mặc Vương phi tương lai.
Bây giờ vị trí Mặc Vương phi lại mất vào tay tiểu muội mà cô ta không thừa nhận này.
Chắc chắn sẽ không thể yên thân.
"Vịt con xấu xí đến Mặc Vương phủ liền biết ăn vận để quyến rũ Mặc Vương ngay nhỉ?"
"Không lẽ ngươi đã quên, vết sẹo kia thật sự đáng sợ đến mức nào sao?"
Thiên Quân Dao theo thói quen mà đưa tay lên chỗ vết sẹo sần sùi đó.
Không sai, vết sẹo này chính là do Thiên Ngân Tuyết gây ra.
Ngày trước còn nhỏ, Tống Ninh Hinh bất ngờ lại được gả vào Thiên