"Cố Khinh Ưu, bản vương có thể thay nàng ta trả lại cho ngươi những gì ngươi xứng đáng có nhất"
"Điều kiện của bản vương cũng rất nhẹ nhàng.
Ngươi chỉ cần giao Cố Lạc Miên ra đây"
Cố Khinh Ưu quay đầu, nhìn Cố Lạc Miên.
Nhìn thấy đôi mắt vừa giận lại vừa buồn đó của Cố Khinh Ưu.
Cố Lạc Miên hai tay nắm chặt vạt áo, lắc lắc đầu:
"Không, Cố Khinh Ưu, không..."
"Cố Khinh Ưu!" - Âu Dương Vệ càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Âu Dương Vũ Mặc nắm chặt thanh kiếm trong tay, tư thế sẵn sàng.
Đôi mắt không ngừng quan sát thật kỹ, chỉ cần có biến, lập tức có thể xông lên.
Cố Khinh Ưu nghiến chặt răng, đẩy Cố Lạc Miên thật mạnh về phía Âu Dương Vũ Mặc.
Bịch.
"Áh"
Cố Lạc Miên ngã vào người, Âu Dương Vũ Mặc kịp đỡ nàng ta lại.
Định hình lại thì đã thấy Cố Khinh Ưu và Âu Dương Vệ lao vào nhau rồi.
"Cố Khinh Ưu?!" - Cố Lạc Miên gọi to.
Rõ ràng võ công của Cố Khinh Ưu cũng không tồi, nhưng vì trên tay không có vũ khí nên liên tục nhận nhiều nhát chém ngang, chém dọc của Âu Dương Vệ.
Nhận thức được Cố Khinh Ưu không thể đánh lại Âu Dương Vệ.
Cố Lạc Miên vùng tay Vũ Mặc ra, muốn chạy về phía đó.
"Cố Khinh Ưu, đừng mà!"
"Cố Lạc Miên!" - Vì nàng ta bất ngờ vùng ra nên Vũ Mặc không kịp bắt lại.
Liếc mắt, không ngờ con mồi lại tự chạy đến phía mình.
Âu Dương Vệ cười khẩy, lập tức đổi tay.
Chĩa mũi kiếm về phía Cố Lạc Miên.
Phập.
Cố Lạc Miên bất động, hai mắt mở to.
Trên mặt dính một vệt máu bắn lên.
"Cố...!Cố Khinh Ưu..."
Cố Khinh Ưu khắp người đều là vết thương, đứng ngay trước mặt Cố Lạc Miên với thanh kiếm đâm xuyên qua người.
Nàng ta nhìn từ từ xuống, mũi kiếm ướm đầy máu đỏ kia thật sự găm thẳng trên ngực Cố Khinh Ưu.
Trong một chốc, Cố Lạc Miên thực sự chưa thể tin.
vào mắt mình cho đến khi Cố Khinh Ưu ngã gục xuống đất.
Lợi dụng Âu Dương Vệ không còn vũ khí, Vũ Mặc cùng Tử Trạch lập tức xông lên cùng thuộc hạ của mình.
"Khốn kiếp Cố Khinh Ưu, bản vương nhất