Quả nhiên liệu tính như thần, Vũ Mặc cùng với “Vũ Dịch” bại trận, rơi vào tay Cố Lâm Vỹ.
Minh chứng cho lời của Cố Lạc Miên chính là nàng đã tận mắt thấy Vũ Mặc vẫn bình an vô sự.
“Tẩu có thể chạy đến đây, xem ra thực sự tẩu đã gặp đại ca rồi”
Một trong những ưu thế chọn Nam Tâm làm đầu não chính là địa hình cũng như vị trí mà nó nằm trên đó.
Rừng trúc này vốn đã có từ lâu, không theo một quy luật nào, những cây trúc cao lớn từ dưới đất mọc lên tự do, biến khu rừng này trở thành một “mê cung xanh” lớn thích hợp để ẩn nấp.
Lợi dụng lúc Cố Lâm Vỹ cùng thuộc hạ của mình đắc ý, Vũ Dịch cùng người của mình đã tạo rất nhiều bẫy xung quanh khu rừng này.
May mắn thay khi Thiên Quân Dao vừa đến bìa rừng ngất xỉu đã gặp lính canh của ta, nàng may mắn thoát khỏi những cái bẫy chết người vào đây an toàn.
“Bẩm, kẻ địch đã chạm chân đến “mê cung xanh” của chúng ta rồi”
Một tiếng thông báo hùng hổ từ bên ngoài vang vào, ai nấy nghe xong vẻ mặt đều tự tin hơn hẳn.
Vũ Dịch cũng quay sang, mỉm cười nói với nàng:
“Hoàng tẩu, tẩu đợi ở đây nhé.
Chúng ta sẽ lập tức đại ca ra ngay”
Vẫn là nụ cười hồn nhiên vô tư vốn có của Dịch Vương bao ngày, một lời đã định, không chần chừ thêm nữa, ra dáng của một người đứng đầu, Vũ Dịch lớn giọng tuyên bố:
“Hỡi các binh sĩ của ta, kẻ địch đã đặt chân đến lãnh thổ của chúng ta.
Giết sạch không chừa lại dù chỉ là một ngọn cỏ, nhất định không thể phụ lòng tin của Hoàng thượng, nhất định phải cứu được Mặc Vương gia của chúng ta!”
Tiếng đồng thanh vang dội của các binh sĩ vọng cả một khu rừng này, không phải là vẻ mặt lo lắng mà chính là sự tự tin, tự tin chiến thắng, tự tin rằng nhất định sẽ cùng đuổi kẻ địch ra khỏi lãnh thổ của chúng ta.
Nhìn theo từng bước chân của binh sĩ rời đi, tiếng ồn ào cũng dần tắt,