Cứ hễ Âu Dương Vũ Mặc làm vẻ mặt đó, Thiên Quân Dao mới là kẻ bị "hạ gục" ở đây.
Nàng dùng tay đẩy đẩy mặt hắn ra xa, bản thân cũng không dám nhìn thẳng.
"Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc đấy"
Nàng càng đẩy ra, hắn lại càng sáp lại gần.
Sức của hắn lớn hơn nàng, hắn nắm đôi vai nhỏ bé không có sức phản kháng kia.
Mỗi lần nàng nói một câu, hắn lại liên tục hôn lên má, tai, mũi của nàng.
"Ngài có nghe thiếp nói không vậy?"
"Phu nhân cứ nói đi, bản vương vẫn nghe đây"
Muốn giận dỗi mà người cứ như thế kia thì làm sao mà nghiêm túc được chứ?
Càng lúc hắn càng được đằng chân lân đằng đầu.
Môi, rồi xuống cằm, cổ của nàng.
"Này?!" - Thiên Quân Dao vừa nhột lại vừa ngại, nàng đỏ hết cả mặt lên, hai tay vẫn cố gắng đẩy hắn ra nhưng rõ ràng là không dùng sức nhiều...!
"Phu nhân"
Hắn thều thào bên cạnh tai của nàng: "Rõ ràng là nàng cũng không từ chối ta nhỉ?"
Nói rồi, Vũ Mặc cắn nhẹ vành tai của Quân Dao một cái.
?!
Thiên Quân Dao như một dòng điện chạy ngang qua người.
Ngay cả tai của nàng cũng đã đỏ lên cả rồi, quay mặt sang, hai mắt mở to nhìn Vũ Mặc.
Ngược lại, hắn lại cảm thấy thỏa mãn, còn không quên điệu cười nửa miệng khiêu khích kia.
Nam nhân này, càng ngày những trò "tinh nghịch" này cũng càng lên cao quá rồi.
Hôm nay còn đặc biệt gọi hai chữ "phu nhân", rốt cuộc thì Âu Dương Vũ Mặc lạnh lùng vô tình trước đây nàng gặp có thật sự là con người đang đứng trước mặt này hay không.
Hắn được nước lấn tới, đặt một tay lên giữ cằm nàng lại.
Hơi nghiêng đầu, "tấn công" vào đôi môi đỏ hồng kia của Thiên Quân Dao.
Nhưng đột nhiên Tiểu Hi lại đi vào, hai tay mang theo một chậu nước lạnh.
"Nương...?!"
Nhìn thấy, cô gái cũng đỏ cả mặt, quay lưng lại.
"Nô tỳ không thấy gì hết, nô tỳ không thấy gì hết"
Thiên Quân Dao vội vàng đẩy Vũ Mặc lại, vuốt vuốt lại tóc của mình.
Nhìn hắn xem, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng.
Rõ ràng là "con mồi" ngay trước mắt, thế mà lại bị vụt mất.
"Có chuyện gì sao?" - Hắn bực dọc hỏi Tiểu Hi.
"Ah, Vương gia, nô tỳ muốn