Đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên Thiên phu nhân là ở bên trong.
Nhìn thấy Thiên Quân Dao, bà liền chạy đến, quỳ gối xuống đất vừa mừng lại vừa khổ.
Miệng không ngừng nói:
"Thiên Quân Dao, con gái ta, Tuyết nhi, con bé không sao chứ? Làm ơn, ngươi mau bảo Mặc Vương thả nó ra đi.
Ta dập đầu lạy ngươi, ta dập đầu lạy ngươi"
Bình thường Thiên phu nhân luôn giả lơ, đối với những việc mà con gái cưng của bà ấy làm với nàng đều xem như không thấy.
Trong mắt bà, Thiên Quân Dao tốt nhất cũng chỉ là kẻ thừa, là không khí trong phủ này.
Ấy thế mà hôm nay lại vì con gái mà không màng, thực sự dập đầu với nàng chỉ để van xin tha cho Thiên Ngân Tuyết.
Thiên phu nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa từng làm việc gì có lỗi với mẹ của nàng, ngoại trừ không lên tiếng bênh vực, bà ta xem như nàng cũng xứng đáng với những công việc vặt hàng ngày kia.
Một chút không đành lòng, nàng dìu bà ấy đứng dậy.
Vì không muốn để bà ấy lo lắng hơn nữa, nàng an ủi:
"Tỷ tỷ sẽ sớm trở về thôi.
Xin phu nhân chớ hạ mình như thế, Quân Dao không gánh nỗi..."
Thiên phu nhân biết Quân Dao vốn xa cách với Thiên Gia, lời nói đó cũng không thể trách nàng ấy.
"Chỉ là phu nhân, hôm nay ta trở về là có một số chuyện muốn hỏi bà, là về mẹ đẻ của ta, Tống Ninh Hinh"
Thiên phu nhân vội vàng đồng ý, chỉ cần có thể sớm thả nữ nhi của mình ra, bất cứ điều gì bà biết đều sẽ nói cho nàng ấy nghe.
Cứ phải ngồi đây tìm đủ moi cách để giữ chân Thiên Hình, Vũ Dịch cũng sắp mệt mỏi đến nơi rồi.
Tiếng bước chân bước vào.
Xem chừng là hôm nay đã có thể "ghi điểm" được với Thiên Quân Dao rồi.
Vũ Dịch hai mắt sáng rực.
Nhưng ngược lại, không như hắn mong đợi.
Vẻ mặt của Thiên Quân Dao không khác gì lúc mới đến.
Không, có lẽ là có chuyện gì đó trong lúc hắn không có mặt rồi.
Âu Dương Vũ Dịch mặc kệ Thiên Hình vẫn còn đang nói,