Thiên Quân Dao nhìn vào mắt Vũ Mặc.
Nàng nghĩ trong lòng, chàng ấy cũng đã quá nhiều việc để lo rồi.
Chuyện về mẹ, không nên nói có lẽ sẽ tốt hơn.
Dù sao bây giờ bản thân nàng cũng chưa thể tin hoàn toàn lời kể của Thiên phu nhân.
Trước khi tìm ra được chân tướng, đến lúc ấy chàng ấy hỏi, nói ra chắc cũng không muộn.
Thiên Quân Dao cười nhẹ một cái, cố gạt đi những suy nghĩ kia ở trong lòng.
Không muốn Vũ Mặc lo lắng, nàng vuốt nếp nhăn trên trán của hắn, nói:
"Chỉ là muốn thăm Thiên Ngân Tuyết, nhưng thiếp không có lệnh bài.
Bắt đắc dĩ mới phải đến Cảnh Lam Cung tìm Dịch Vương"
Nếp nhăn kia không biết mất hoàn toàn, hắn vẫn còn đang quan sát kỹ đôi mắt của Quân Dao khi nàng ấy nói.
Rõ ràng là đã có chuyện gì đó.
Từ tối hôm qua khi nhắc đến mẹ ruột, nàng ấy đã như thế rồi.
Chuyện trong hoàng cung, một người thấy kể lại chắc chắn mười người nghe sẽ ra mười một câu chuyện khác nhau.
Cùng lắm thì tẩu đệ nàng ấy cũng chỉ đến Thiên Lao và Thiên Gia, đầu đuôi cũng không có hành động quá phận.
Dặn lòng là như thế, nhưng rõ ràng trong người lại không cảm thấy thoải mái.
Là nửa tức giận, là nửa buồn tủi, hay là nửa vì lưu ngôn phi ngưu kia?
"Hôm nay là ngày được thả về.
Nhưng bản vương nghe nói nàng ta sáng nay đã làm nàng bị thương"
Hắn lật bàn tay của Quân Dao ra xem.
"Không sao, chỉ là vết xước nhẹ"
Thật ra Vũ Mặc chính là có những lời không thể nói ra với nàng.
"Sáng nay gặp một thầy bói, nói rằng sắp tới sẽ có những chuyện không tốt đến với nàng.
Nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì phải nói cho ta biết ngay"
Thiên Quân Dao bật cười:
"Điện hạ, hôm nay chàng lại mê tín như vậy sao? Không ngờ đấy"
Cuối cùng thì vẻ mặt nàng ấy cũng đã khá hơn một chút.
Nói hắn mê tín, ngu muội thì có làm sao chứ?
Hôn lên đôi môi đang cười kia.
Hắn nhắm mắt lại, phần lớn chính là không muốn để nàng thấy sự lo lắng trong mắt mình.
Khuôn mặt Vũ Mặc vốn