Vừa hay thế nào, Đàm Bì Bì là từ bên trong đi ra.
Cô vén màn lên, thần thái vẫn cứ như vậy mà xuất hiện giữa không khí căng thẳng này.
Cố Lạc Miên nhìn thấy, tất nhiên nhanh trí:
"Đàm cô nương, cô ở đây cũng tiện rồi.
Bản công chúa đỡ phải lật mặt Thiên Quân Dao trước mặt cô một lần nữa"
"Cô xem, ta không nói đúng sao? Nàng ta im lặng như thế"
Thiên Quân Dao quả nhiên không đáp trả lại Cố Lạc Miên, vì thực sự loại độc này chính nàng bốc cho Đàm Bì Bì dùng.
Đàm Bì Bì liếc mắt nhìn Thiên Quân Dao.
Thấy nàng ta không trả lời, lại càng không có ý định sẽ chối cãi.
Cô "hờ" một tiếng thật nực cười trong miệng.
"Cố Công chúa, nếu hôm nay cô không nói chuyện này, thì Đàm Bì Bì ta sẽ không biết hậu quả của Huỳnh Lan là như vậy đấy"
Cố Lạc Miên liền đắc thắng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đàm Bì Bì mới như vả vào mặt nàng ta.
"Nhưng chỉ cần là Mặc Vương phi ra lệnh, Đàm Bì Bì có thể róc xương ngay tại đây chứ không kể gì là một chén thuốc nhỏ đâu"
Cả Cố Lạc Miên và Thiên Quân Dao mở to hai mắt, bất ngờ về lời nói này.
Không, nói đúng hơn là bọn họ đang không tin vào lời này.
"Đàm...!cô nương?" - Quân Dao không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Đàm Bì Bì với vẻ mặt bất ngờ.
"Đàm Bì Bì, ý của cô là sao hả? Nàng ta có ý hạ độc vào thuốc, lại lấy cớ là chữa bệnh.
Cô không cảm thấy nàng ta rất giả tạo sao?"
Cố Lạc Miên không phục.
Nàng ta đập tay lên bàn thật mạnh, đứng dậy nói lớn tiếng với Đàm Bì Bì.
"Cố Công chúa, ý trên mặt chữ!"
Vẻ mặt kiên định, lạnh lùng của Đàm Bì Bì cộng với giọng điệu của cô đủ để "đè bẹp" Cố Lạc Miên rồi.
Quả cái tiếng "đồ đệ giỏi nhất của Mặc Vương", ngay cả thần thái cũng rất giống sư phụ của mình.
Nhất là ánh mắt có thể lập tức giết chết người khác bằng một cái nhìn kia....!
"Bản thân ta không có ý kiến gì,