Đại Điện.
Cả hoàng cung đang chờ hiệp ước hòa thân giữa Nam Triều và Bắc Triều.
Cố Công chúa đã đến Mặc Vương phủ được vài ngày rồi.
Vậy rốt cuộc người sẽ thành thân với nàng ấy có phải là Âu Dương Vũ Mặc hay không?
Quần thần bên dưới xì xầm bàn tán.
Tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ này chỉ khiến Âu Dương Vương càng khó chịu hơn mà thôi.
Nhìn sắc mặt của phụ hoàng, xem ra là sắp đến giới hạn rồi.
Vũ Dịch thì thầm nhắc Vũ Mặc:
"Đại ca, thật sự không còn cách nào sao?"
Vũ Mặc không trả lời.
Mắt nhìn thẳng về hướng Vương.
Tiếng xì xầm chỉ tổ làm người khác khó chịu.
Âu Dương Vương tức giận, lớn tiếng:
"Mấy người các người đều đang không xem trẫm ra gì sao?!"
Cả Đại Điện lập tức im lặng.
Mấy hôm nay Trịnh Bác luôn nhắc khéo đến chuyện hòa thân, cứ day dưa kéo dài mãi như thế này chỉ làm Nam Triều Âu Dương Gia mất mặt.
Tuy Âu Dương Vương trước sau là một vị Vua tốt.
Nhưng sĩ diện của Âu Dương Gia đều nằm trong tay ngài.
Hoàng Thái hậu tất nhiên cũng không hài lòng.
Sự "thúc giục" của sứ giả Bắc Triều, sự thất vọng của Hoàng Thái hậu.
Mấy hôm nay Âu Dương Vương cũng đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Nhìn hai nhi tử kia của mình.
Một đứa cứng đầu một người trẻ con, làm sao có thể hoàn thành được hiệp ước hoà thân này chứ?
Sứ giả Bắc Triều Trịnh Bác đi vào.
"Hoàng đế vạn tuế"
"Sứ giả bình thân"
Âu Dương Vương cố nén lại cơn giận của mình.
Nhìn thấy sứ giả, Âu Dương Vũ Dịch khá bất ngờ.
Không phải là thông báo buổi lên triều bất ngờ bình thường sao? Sao sứ giả của Bắc Triều lại có mặt?
Từ phía bên tay trái theo hướng của Hoàng đế Âu Dương Vương, một cánh cửa mở ra.
Bước ra là một bà lão, cũng đã loe hoe mấy cọng tóc màu bạc.
Tuy vậy nhưng bộ hoàng bào khoác trên người lại toát ra một vẻ quý tộc, sang trọng hơn bất kỳ ai.
Không sai, đây chính là người có địa vị cao nhất của Nam Triều này, Âu Dương Hoàng Thái hậu Thanh Nhan thị.
Từ khi Âu Dương Khanh tức Vương tiềm nhiệm lên ngôi, Âu Dương Vệ thay đổi tính