Là nàng không nói ra.
Nhưng hôm qua, những dược liệu mà Thanh Nhan Hoàng Thái hậu chuẩn bị, tất cả đều là độc dược.
Ngoại trừ loại cuối cùng, những loại trước đó từ tên cho đến cả tác dụng của chúng, nàng đều có thể đọc nhuần nhuyễn.
Là Thái hậu cố tình sắp xếp để thử nàng sao?
Nhưng học độc thuật thì có gì mà sai cơ chứ? Nàng chưa từng một lần dùng độc để hại đến bất kỳ người nào vô tội.
Càng nói, nàng đều dùng độc để trị bệnh.
Điển hình gần đây chính là Đàm Bì Bì.
Bây giờ thậm chí cô ấy không những khỏe, ngược lại bệnh tình cũng đã thuyên giảm đi hẳn.
Vậy rốt cuộc dùng độc để cứu người, là sai sao?
Dù cho trên tay nàng bây giờ là hàng trăm loại độc dược.
Nhưng dã tâm nàng không có.
Một lòng chỉ muốn trị bệnh cho Thái hậu.
Vậy là sai sao?
Những cái nhìn khinh thường, ghê sợ của người khác khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm mà tủi thân.
"Nếu là độc thì sao chứ? Các người đến cơ hội để cô ấy động tay còn không có.
Sao cứ phải tự dọa mình?"
Đàm Bì Bì bỗng dưng lên tiếng.
Thiên Quân Dao nhìn cô sững sờ.
Cố Lạc Miên bấy giờ nhìn Đàm Bì Bì với ánh mắt khó chịu.
Nữ nhân này lại một lần nữa khiến nàng ta tức giận trong lòng không nguôi.
"Đàm hộ vệ, cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không?"
Cố Lạc Miên không thể không lên tiếng, đánh phủ đầu Đàm Bì Bì được nữa.
"Đây là Thanh Lam Quý phi, người đứng đầu hậu cung.
Sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nương nương đến nhường nào, cô có cần ta phải nói rõ ra không?"
Nghe những lời tâng bốc này của Cố Lạc Miên làm Thanh Lam đắc ý hài lòng.
Lập tức lấy lại phong thái cao quý của bà ta.
"Đứa trẻ này cũng thật hiểu chuyện" - Bà nói trong lòng.
Đàm Bì Bì hơi nghiêng đầu, đáp lại:
"Không phải đứng đầu hậu cung là Hoàng hậu sao?"
Câu nói lập tức khiến Thanh Nhan giảm khí thế ngay.
Câu nói này chính là hàng ngàn mũi tên đâm vào tim đen của bà.
Không sai, tuy bây giờ phượng ấn nằm trong tay Thanh Quý phi.
Nhưng chức vị mẫu nghi thiên hạ