“Thiên Quân Dao?
Đàm Bì Bì nhìn vết thương trên môi của nàng, ngầm hiểu được điều gì đó.
Thiên Quân Dao mặc một chiếc áo choàng đen lớn hơn so với mình, nhận chiếc tay nãi từ trong tay Đàm Bì Bì.
Một khắc, lại không muốn cầm lấy nó.
Sắc mặt của người khỏe mạnh đây cũng chả kém gì người đang nằm trong kia.
Phờ phạc, mệt mỏi, đặc biệt chính là đôi mắt gần như sung húp lên cả rồi.
“Có thể suy nghĩ lại không?”
“…”.
Harry Potter fanfic
Cười một tiếng trong miệng, nàng trả lời: “Có những chuyện, xảy ra rồi, thì không thể quay lại được nữa”
Mấy ngày qua, hằng ngày đều đặn vẫn luôn đích thân mang thuốc đến cho Thanh Nhan.
Vì không thể đến Thượng Lan Cung, Thái hậu chỉ có thể hỏi các thái y về tình hình của Âu Dương Vũ Mặc.
Những lúc như thế, Thanh Nhan cũng rất biết “phối hợp”.
Bà ta không chỉ hỏi han kỹ lưỡng thay, mà còn lựa đúng thời gian nàng sẽ mang thuốc đến.
Nhờ thế Thiên Quân Dao mới biết được tình trạng của Vũ Mặc.
Mỗi lời thái y nói, nàng đều nghe rất rõ.
Ngày hôm đó, cách cánh cửa của Phật Tâm Cung chính là hai người cố chấp.
Một người đứng dưới mưa, một người mưa trong lòng.
Rõ ràng là vẫn luôn hướng ánh mắt về nhau, vậy tại sao lại không thể gặp nhau?
Hắn là kẻ cố chấp, nàng lại càng cố chấp hơn.
Nếu đã là người kết thúc, nhất định ngươi sẽ không còn tư cách để đau lòng rồi.
“Ta sẽ rời khỏi đây”
Thiên Quân Dao nói với Đàm Bì Bì.
Nếu đã không thể bên cạnh nhau, thì cũng đừng gần nhau, chúng ta rồi sẽ không còn đau lòng,
Phía trước, ánh mặt trời đang chờ người, sao có thể vì một bóng tối như ta mà ở lại?
Xem ra nếu ta không dứt khoát buông tay, chàng chắc chắn sẽ còn đánh mất nhiều thứ hơn nữa.
Mỗi đêm, Thiên Quân Dao luôn nhờ Đàm Bì Bì lẻn vào Thượng Lan Cung nghe ngóng.
Tình hình sức khỏe của hắn ra sao, nàng cũng rõ không ít.
Tâm bệnh sao?
Bản thân cũng là một kẻ học y thuật, nàng biết rõ loại bệnh này không dễ dàng mà chữa khỏi được.
Là do ta sao? Là ta khiến chàng