"Aiyo, đây không phải là Mặc Vương phi đây sao? Ngươi vào cung để thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao?"
Thanh Lam phây phẩy chiếc quạt trên tay mình, giọng điệu là mỉa móc Quân Dao.
"Quý phi nương nương"
Quân Dao khụy chân hành lễ với bà ta.
Nhưng mặt lại cúi xuống, không nhìn lấy, có lẽ là vì Thiên Hình đứng ngay sau lưng Thanh Lam.
Thanh Lam vốn tâm cơ, chưa từng có ý tốt với những kẻ liên quan đến Âu Dương Vũ Mặc.
Tất nhiên nhìn ra được hai cha con nhà Thiên Gia đang có vấn đề với nhau.
Bà ta quay sang Thiên Hình, cười nói một cách cố ý.
"Vẫn luôn nghe nói, con gái gả đi như bát nước đổ.
Nhưng bản cung biết Thiên Thừa tướng không phải là người như thế.
Sao, thứ nữ nay đã có danh phận Mặc Vương phi, Thừa tướng ắt cũng hãnh diện chứ?"
Thiên Hình không nhìn lấy con gái của mình, dùng giọng điệu nịnh hót, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ trả lời:
"Hồi Quý phi, tất nhiên, tất nhiên là thế rồi ạ.
Dao nhi có thể gả vào Mặc Vương phủ, đều là phúc của Quý phi ban cho.
Bản tướng xin cảm tạ Thanh Quý phi"
Chức vị Thừa tướng cao cao tại thượng, nhưng với Thiên Hình cũng chỉ là một vỏ bọc thôi.
Là cha truyền con nối, Thiên Hình không có tài cán gì cao, nịnh hót Thanh Lam là điều tất nhiên.
Thiên Quân Dao biết cha mình trước nay đều "cọ nhiệt" người khác, Thanh Lam tất nhiên không ngoại lệ.
Nhưng những lời đó của ông ta khiến cô nhớ lại cái bạt tai kia.
Mím môi không ngẩng mặt lên.
"Quý phi, Thừa tướng, thần nữ còn phải đến Thượng Lan Cung.
Không tiện ở lại lâu, thần nữ xin phép cáo lui"
"Hỗn xược!"
Thiên Hình bất ngờ lớn tiếng: "Bây giờ hậu cung Thanh Quý phi nắm giữ phượng ấn, ngươi lại dám vô lễ với nương nương?"
Chuyện hậu cung, Thiên Quân Dao không biết càng chưa từng nghe ai nói đến.
Không ngờ bây giờ đấy lại là cớ để Thanh Lam kiếm chuyện với Từ Lan Hoàng hậu.
Yên tĩnh được mấy nay, nước sông không phạm nước giếng, thế mà hôm nay Thanh Lam lại một lần nữa nổi giận lôi đình đi đến