Không sai, bên trong lọ thuốc ấy chính là loại độc dược đã hại Cố Khinh Ưu trở thành kẻ câm, thân bại danh liệt như bây giờ.
Năm đó sau khi hạ độc, Cố Lạc Miên cũng không ngờ đến sự giày vò từ cơn đau ấy đè lên Cố Khinh Ưu một cách kinh khủng.
Cố Khinh Ưu miệng không ngừng sùi bọt mép, thổ huyết khó khăn.
Còn có lồng ngực thắt lại, tay chân xuất hiện rất nhiều mạch máu nổi lên như muốn nổ tung.
Cố Lạc Miên vì muốn mình trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Dù ghét bỏ Cố Khinh Ưu nhưng cũng từng có một khoảng thời gian lúc còn nhỏ, hai đứa trẻ đã vô tư bên nhau.
Bây giờ lại tận mắt chứng kiến Cố Khinh Ưu sống không bằng chết như thế.
Cố Lạc Miên hoảng sợ liền muốn rời khỏi doanh quân ngay.
Không ngờ đi còn chưa được bao xa, lại có một bóng người chặn ngay trước mặt nàng ta lại.
"Là ai? Kẻ nào?"
Chỉ nghe một tiếng cười "ha" trong miệng người đó.
Cố Lạc Miên cảm thấy khá đáng sợ.
Khí tức của kẻ này chắc chắn không tầm thường.
Tầm với Âu Dương Vũ Mặc chăng? Không, có lẽ...!là hơn.
"Hãm hại tỷ muội ruột thịt, đến cả một cái nhìn thương hại cũng chả có.
Bây giờ chỉ vì một đứa con ngoài giá thú, lại khiến Cố Công chúa của chúng ta hoảng sợ đến thế sao?"
Đấy là cũng là lần đầu tiên gặp mặt của Cố Lạc Miên và Âu Dương Vệ.
Không ngờ chỉ là một Vương gia của Nam Triều, trong tay lại nắm rất nhiều bí mật của ta.
Người đứng trước mặt đây, chắc chắn không dễ đối phó.
Độc dược Cố Khinh Ưu trúng phải cũng chính một tay Âu Dương Vệ sắp xếp cho nàng ta.
Điểm yếu của Cố Lạc Miên nằm trong tay Âu Dương Vệ.
Nàng tất nhiên không thể "giúp đỡ" ông ta được.
Tướng quân Cố Khinh Ưu trúng độc, võ công không thể hồi phục ngay.
Thua trận, Bắc Vương ắt nổi trận lôi đinh, quy hết trách nhiệm lên người hắn.
Ngày Thiên Quân Dao đến Thượng Lan Cung lần cuối cùng Đàm Bì Bì.
Cố Khinh Ưu nghe theo lệnh của Cố Lạc Miên mà theo dõi nàng.
Vì thế Âu Dương Vệ mới biết được nơi nàng ở.
Nhưng