Kiều Nhan Ngọc liếc nhìn sang Phó Nghi Huyền, trông điệu bộ kiêu ngạo đó của cô ả, Nhan Ngọc chỉ muốn cho một trận.
Chuyện mà Alex cho người làm với cô, dù chỉ là phỏng đoán, nhưng nếu không là hắn, thì còn có thể là ai nữa đây.
Cô còn đang nghi ngờ Phó Nghi Huyền là người giựt dây phía sau, nhưng chưa có cơ sở khẳng định.
Giang Cẩn Huyên trông thấy Phó Nghi An đang cười đùa với mấy gã thiếu gia khác trong bữa tiệc, cô chỉ nhún vai, vì cô gái này trước giờ có một chiêu dùng mãi, có gì mà phải bận tâm.
Cô ta sẽ làm quen, kết thân với nhiều gã trai tân, rồi chia tay bạn trai hiện tại chẳng hạn, rồi lựa một trong số mấy gã mà cô ả làm quen để ngủ cùng, cũng chẳng có gì lạ lẫm với Giang Cẩn Huyên lắm.
Phó Nghi An liếc qua, trông thấy người phụ nữ mà mình ghét đang đứng gần đó, liền vênh mặt, tiến tới gần.
Kiều Nhan Ngọc thấy thế thì thở dài, huých vai Giang Cẩn Huyên: “Này, cậu bị sao nhà họ Phó chiếu mạng hả?”
“Haizz” – Giang Cẩn Huyên điềm tĩnh đáp, cô muốn xem xem lần này Phó Nghi An sẽ giở trò gì.
Phó Nghi An rót rượu, rồi mời cô:
“Bác sĩ Giang”.
“Lại nữa sao.
Cô và anh cô thích mời rượu người khác tới vậy à?” – Giang Cẩn Huyên lịch sự đón lấy ly rượu.
“Hôm nay cô có vẻ cô đơn nhỉ.
Ngoài cô tiểu thư họ Kiều này, cô không tìm nổi cho mình một người đàn ông đi cùng sao?”
“Đừng lấy đàn ông ra làm chiến tích cho bản thân, Phó Nghi An” – Giang Cẩn Huyên mỉm cười hòa hảo.
Đàn ông? Không có họ đi cùng, cô sẽ chết chắc? Cùng là bác sĩ, mà sao ăn nói thiếu suy nghĩ vậy chứ?
Nói rồi cô quay đĩ, định ra chỗ gần lễ đường để nhìn Ashley, thì bị Phó Nghi An dùng chân giẫm chân váy, khiến cô mất đà.
Giang Cẩn Huyên cắn răng, bấm bụng nghĩ: “Aiss chết mất thôi!!”
Bỗng một bàn tay vươn ra, đỡ gọn cô vào trong vòng tay.
Giang Cẩn Huyên trố mắt nhìn, là Trịnh Tử Mặc, anh…thế mà lại có mặt ở đây?
“Tử Mặc…”
Tử Mặc đỡ cô lên, rồi mỉm cười: “Kịp lúc nhỉ?”
Phó Nghi An chột dạ, cô ả nhận ra đây là người đàn ông hoàn mĩ đã bị thương lúc ở bệnh viện…Quan hệ của Giang Cẩn Huyên với anh ta, rốt cuộc là thế nào vậy?
Kiều Nhan Ngọc nhìn Trịnh Tử Mặc, cô chợt quay sang, vì nếu Tử Mặc có mặt ở đây, thì Aaron nhất định sẽ…
Quả nhiên trực giác của cô là đúng, anh đang đứng cách đó 4 bàn.
Phó Gia Minh trông thấy Trịnh Tử Mặc đứng cạnh Giang Cẩn Huyên, thì lòng sôi như lửa đốt.
Hắn quay sang trợ lí:
“Tài liệu về thằng khốn đó, sao vẫn chưa có gì hết?”
“Giám đốc, chuyện này rất kì lạ.
Chúng tôi không ai tìm ra lý lịch của anh ta cả…Chỉ biết anh ta tên Tử Mặc thôi ạ”.
“Một lũ vô dụng!” – Phó Gia Minh cắn răng.
Hắn không cam tâm, vì bản thân hắn nghĩ rằng mình chẳng có gì để chê, tại sao Giang Cẩn Huyên lại không đoái hoài gì tới hắn.
Trịnh Tử Mặc liếc nhìn Phó Nghi An, làm cô ả lạnh sống lưng.
Anh dẫn Cẩn Huyên ra chỗ khác, bỏ lại cô ả đang bày ra vẻ mặt ghen tị kia.
Giang Cẩn Huyên trông thấy anh mặc trên mình bộ vest âu kia, thì thắc mắc: “Anh vào bằng cách nào vậy, đừng nói là…”
Anh khẽ gõ đầu cô, rồi nói: “Em nghĩ anh hèn mọn đến mức đó chắc? Cô dâu là bạn học của Claire, nhân tiện sếp Brad nói bọn anh điều tra về Phó gia, nên anh và Aaron mới tới”.
“Claire sao? Cô ấy học kinh tế á?”
“Chỉ tạm thời thôi.
Vì để theo dõi Phó Nghi Huyền, nên 5 năm trước Claire đã trà trộn vào trường đó, nên em đừng lo.
Vả lại