14 năm sau, một buổi tối Giáng sinh tại New York....
“Toàn đội vào vị trí.
Tất cả nghe rõ tôi nói không ?”
Một người đàn ông khoác trên mình bộ quần áo mùa đông, cùng với khăn choàng cổ, trên tai đang đeo một chiếc tai nghe bluetooth màu đen nhỏ.
Anh ta dựa người vào bức tường, rồi khoanh tay chờ thời cơ.
Ở nóc tòa nhà đối diện, một tay súng bắn tỉa đang tập trung tìm kiếm mục tiêu.
Anh liên lạc qua tai nghe : “Aaron báo cáo, đã quá giờ, nhưng vẫn chưa thấy mục tiêu”.
Một người phụ nữ đội chiếc mũ lưỡi trai, cùng với hai người nữa, đứng trước một bốt điện thoại : “Claire báo cáo, không thấy kẻ đáng nghi.
Đã quá mười phút rồi, có phải đã có nhầm lẫn gì rồi không ?”
Người đàn ông đăm chiêu một lúc, rồi liên lạc : “Có ai liên lạc được với John và Elliot không ?”’
“Đội trưởng, lớn chuyện rồi !” – Một xạ thủ ở vị trí khác lên tiếng.
“Elliot vừa bị trúng đạn ở vai.
Bọn người đó phát hiện ra họ rồi !”
“Khỉ thật, tất cả theo tôi.
Chúng ta sập bẫy chúng rồi” – Người đàn ông nọ tặc lưỡi, tức tốc lên xe để di chuyển ra vị trí khác.
Ở một khu phố vắng vẻ khác...
Người đàn ông tên Elliot lúc nãy đã bị trúng đạn ở vai.
John, người đồng đội đi chung, đang khẩn trương sơ cứu vết đạn cho anh.
Đạn của sát thủ không ngừng bắn về phía hai người.
Cũng may John đã kịp thời lôi Elliot trốn sau góc khuất cửa sổ.
Việc bây giờ họ có thể làm, là cầm cự cho đến khi đội Alpha tới kịp.
Nhưng cũng rất khó, vì họ đã thoáng nghe được tiếng phá khóa ở tầng dưới tòa nhà.
Đồng bọn của đám người kia đang chuẩn bị thủ tiêu cả hai.
Ở tòa nhà đối diện, có hai sát thủ gốc Trung Đông đang bàn mưu tính kế để thủ tiêu hai người kia.
Chúng đang định dùng bom hơi cay để dụ họ ra ngoài, thì một giọng nói vang lên :
“Cái lũ khốn nạn này”.
Bọn chúng quay ra sau, thì thấy một người phụ nữ mặc quần áo mùa đông đứng trước mặt.
Chúng cuống cả lên, rồi nói bằng tiếng Anh :
“Mày là ai?”
Claire Wilson tháo mũ xuống, rồi giơ hai tay lên : “Còn có thể là ai ?”
Tai nghe của Claire phát ra âm thanh trách cứ : “Claire, cô nghĩ gì mà lại leo lên đó mặt đối mặt với chúng thế hả ?”
“Aaron, anh đừng lo.
Đội trưởng và anh đã kiểm tra hết rồi còn gì.
Tòa nhà này, chỉ có 2 tên thôi.
Cứ theo kế hoạch mà làm”.
Một tên trong số đó giương súng lên : “Mày nói cái quái gì vậy ?”
Claire quay sang : “Đừng dại dột.
Đây là New York đó.
Trông cái vẻ mặt lo lắng của ông anh thế kia, và còn khẩu súng đang hướng về phía tòa nhà kia nữa.
Hẳn là khi nãy, bị Elliot bắn trúng nên hư hết giảm thanh rồi, đúng chứ ? Nếu ông anh bắn tôi, thì không chỉ người dân tò mò, mà cả cục cảnh sát cũng sẽ tức tốc tới đây liền đấy”.
Tên đang chĩa súng cắn răng.
Lúc nãy, khi Elliot bắn trả, vô tình thay đã bắn hỏng thiết bị giảm thanh trên khẩu súng tỉa của gã.
Tên còn lại lên tiếng : “Thì đã sao chứ ? Đằng nào mày cũng không thoát khỏi đây.
Đồng bọn của bọn tao đã phục sẵn ở bên kia rồi.
FBI bọn mày, sẽ cùng về suối vàng chung thôi.
Nếu có chết, bọn tao cũng sẽ lôi bọn mày theo”.
Tiếng súng đột nhiên vang lên trong tai nghe của hai gã kia.
Chúng chỉ còn nghe được tiếng hét của đồng bọn.
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, bên tai nghe của gã kia vang lên giọng nói :
“Bọn người các ngươi cũng to gan thật.
Dám buôn vũ khí ngay trong khu phố này à ?” - Trịnh Tử Mặc giật lấy tai nghe bluetooth của một tên, rồi nói giọng khiêu khích.
“Bọn...bọn mày !” – Gã đó dẫm nát tai nghe.
Claire mỉm cười : “Ryder, làm tốt lắm.
Hai gã này để tôi”.
Không đợi hai tên kia bình tâm lại, Claire đã xông lên, đá khẩu súng của hai gã ra xa, rồi nhanh chóng xử lí được một tên.
Tên còn lại rút dao ra, định lao tới đâm vào cô.
Claire chợt nhận ra mình đã sơ suất, nhưng rồi tiếng súng một lần nữa vang lên.
Ở bên tòa nhà bên kia, Trịnh Tử Mặc đã lên đến sân thượng, và nhắm bắn chuẩn xác.
Và dĩ nhiên, súng của anh đã trang bị giảm thanh.
“Ryder !” – Claire mừng rỡ.
Cô trói tay hai gã lại, rồi đứng dậy, nói vang qua tòa nhà kia : “Anh lại cướp công của tôi rồi”.
Trịnh Tử Mặc mỉm cười, rồi nói : “Thu dọn đi.
Cử ra 3 người theo tôi về Cục