Tình cảnh này, người trước mắt khiến cho Mộc Hàn Hạ có cảm giác không thật.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Mạc Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Bữa tiệc tối nay nhìn qua là biết tập hợp của anh tài, cô ý thức được anh đã sớm không còn là chàng trai trẻ tuổi mới bắt đầu lập nghiệp năm đó. Anh đã thực sự là lão đại trong giới kinh doanh, bao nhiêu người ngưỡng mộ hơi thở của anh. Cô đã sớm biết anh xuất hiện trong danh sách của Forbes. Anh vừa im ắng vừa bí ẩn, giống như bao người có tiếng tăm khác trong giới kinh doanh.
Mấy năm nay, anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô. Cô thậm chí không biết mấy năm nay anh "ẩn dật" rồi đi nơi nào, cũng không biết anh đã có người phụ nữ khác chưa, chắc là có rồi.
Cho dù như thế nào, anh không nên xuất hiện dưới lầu nhà cô như vậy, giống như đang đặc biệt chờ cô.
Nhưng Mộc Hàn Hạ cũng sẽ không lừa mình dối người, sẽ không nghĩ đến anh chỉ là đi ngang qua.
Anh đến tìm cô.
Mộc Hàn Hạ im lặng nhìn anh, muốn từ ánh mắt anh nhìn ra chút manh mối nào đó. Tại sao anh lại tới đây?
Ôn chuyện? Không, không phải. Lâm Mạc Thần làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn tìm bạn gái cũ ôn chuyện chứ? Chẳng lẽ vẫn còn khúc mắc với việc bị cô bỏ rơi sao? Vì vậy hôm nay sau khi gặp lại mới đến trước mặt cô?
Cô thậm chí nghĩ đến một khả năng, Lâm Mạc Thần biết được chân tướng khoản đầu tư năm đó, nên đến nói lời cám ơn cô?
Nhưng khuôn mặt anh vô cùng bình tĩnh, còn mang theo chút ý cười nói:"Cố nhân trở về, sao không đề cập để tiếp đón? Tôi có thể sắp xếp người đón em."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ bình tĩnh, cười nói:"Không dám làm phiền Chủ tịch Lâm."
Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây.
"Em gọi tôi là gì? Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ vô cùng bình tĩnh nhìn anh:"Chủ tịch lâm, tôi nghĩ không có gì không ổn."
"Gọi tôi Lâm Mạc Thần." Anh nói.
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Lâm Mạc Thần nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, váy dài màu đen, bên ngoài là chiếc áo khoác màu kem, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, bên dưới là đôi guốc hai tấc, khuôn mặt thật sự gầy hơn so với trong trí nhớ, đôi mắt cũng bình tĩnh hơn, dường như lắng đọng thời gian sáu năm qua, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp kiên cường, là bộ dáng trong trí nhớ của anh. Lúm đồng tiền thường xuất hiện, cô ngơ ngác ngoan ngoãn, cô khóc, cô tức giận... tất cả đều hòa vào với cô gái xinh đẹp chín chắc trước mắt này.
Anh từ từ đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, thản nhiên nở nụ cười nói:"Tại sao năm nay lại trở về?"
Mộc Hàn Hạ không chú ý tới anh dùng từ "năm nay", không phải năm ngoái, không phải sang năm, không phải ngần ấy năm đằng đẵng anh chờ đợi. Cô chỉ khách khí cười nói:"Yêu cầu công việc."
Lâm Mạc Thần gật đầu. Tốt lắm, yêu cầu công việc.
Ý cười trong mắt anh càng tăng lên. Dáng vẻ càng tùy ý mệt mỏi hơn, cực kì giống bộ dáng giả dối trong bữa tiệc tối nay. Anh thản nhiên nói:"Nghiệp vụ của Phương Nghi và Phong Thần xem như cùng ngành. Sau này cần giúp đỡ cứ mở miệng. Tôi sẽ dặn dò bên dưới."
Nếu là lời hứa đặt ở trước mặt người khác, chỉ sợ vô cùng quý giá, nhưng Mộc Hàn Hạ chỉ gật đầu cười nói:"Cám ơn."
Bóng đêm đã khuya ngoài cửa sổ, bên trong cánh cửa hai người đứng đối diện với nhau, trong chốc lát cả hai đều im lặng.
Chắc anh cũng không có ý đồ gì khác, Mộc Hàn Hạ đã nghĩ đến việc nói lời tạm biệt đi lên lầu. Nhưng nhìn anh đứng im lặng như vậy, áo khoác phẳng phiu, Mộc Hàn Hạ lại có chút mềm lòng.
Sự mềm lòng đã lâu, đã sớm xa cách nhiều ngày.
Trong lòng cô tự giễu thở dài một tiếng, ngoài miệng đã nói ra lời:"Lâm Mạc Thần, nghe nói mấy năm
nay Phong Thần phát triển rất khá, tôi cũng vui thay cho anh. Chúc mừng anh."
Anh chỉ khẽ đáp:"Ừ."
"Mấy năm qua anh đi đâu?" Cô hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.
Anh lập tức nhìn chằm chằm vào mắt cô, bật cười:"Đi Mĩ, làm một số công việc đầu tư."
Mộc Hàn Hạ nghe được hai chữ "đi Mĩ", trong lòng hơi chấn động, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu nói:"Rất tốt, mấy năm nay kinh tế không tốt, Phong Thần đặt trọng điểm vào phát triển đầu tư tài chính, nước cờ này rất đúng."
Lâm Mạc Thần im lặng.
Người phụ nữ của anh đã dũng cảm tiến vào thương trường cạnh tranh quyết liệt, hiện tại trở nên chín chắn trầm tĩnh như thế, coi thương trường như ván cờ. Rốt cuộc cô đã chín chắn như anh dự đoán, nhưng không còn là bộ dáng trẻ con năm đó anh có thể dễ dàng nắm trong tay.
"Hiện tại cũng nhạt nhẽo rồi." Anh nói.
Mộc Hàn Hạ nao nao, nhưng bản năng nói cho cô biết không cần phải đi sâu vào, cô cúi
đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ rồi. Vì thế cô ngẩng đầu mỉm cười nói:"Lâm Mạc Thần, hôm nay đã muộn rồi, tôi lên đây, sau này có thời gian gặp lại."
Anh yên lặng trong phút chốc đáp:"Ừ."
Thấy anh đứng yên không nhúc nhích, Mộc Hàn Hạ cười xoay người rời đi.
Thang máy chỉ cách mấy mét, Mộc Hàn Hạ đi qua, đứng dưới một ngọn đèn chùm khác, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình trên vách tường. Khóe mắt thoáng nhìn anh xoay người, không đi về phía cửa mà đi về phía cô.
Mộc Hàn Hạ không quay đầu lại nhìn anh, cũng không nhúc nhích, tay ấn vào nút thang máy.
Ngón tay ở giữa lưng chừng bị anh bắt lại.
Mộc Hàn Hạ nhìn thấy tay hai người nắm vào nhau.
Lâm Mạc Thần đã ôm chặt cô từ phía sau.
Hơi thở của anh lành lạnh trong áo khoác, nháy mắt xâm nhập. Cả người Mộc Hàn Hạ cứng đờ, quay đầu nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, ở khoảng cách rất gần, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào.
Sau đó anh đột nhiên cúi mặt xuống hôn cô.
Hơi thở nam tính tiến vào trong miệng cô, cô giống như bừng tỉnh trong cơn mơ, thấy rõ người hôn mình trước mắt thực sự là anh. Cô kinh ngạc nhìn anh, anh lại nhắm mắt lại, chỉ để cho cô nhìn thấy lông mày nhíu lại.
Mới đầu đôi môi anh chỉ nhẹ nhàng, thăm dò mút mát, nhưng sau khi môi hai người cọ vào nhau. Sức lực của anh đột nhiên tăng lên. Đầu lưỡi trực tiếp tách môi cô ra, nụ hôn mãnh liệt, liều lĩnh tìm lưỡi cô dây dưa. Hơi thở của anh thậm chí cũng trở nên dồn dập, tay vòng bên hông cô, càng ôm chặt hơn, mi tâm càng nhíu lại. Tay kia khẽ xoa, nâng gáy cô lên. Mộc Hàn Hạ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, anh che tất cả tầm mắt của cô, hoàn toàn giữ chặt cô trong ngực.
Mặt anh không có chút khoảng cách nào cọ xát cô. Hơi thở của anh quấn quanh bên cô. Độ ấm trong ngực anh bao vây lấy cô.
Giống như sáu năm về trước, dưới ngọn đèn yên tĩnh, anh không ngừng hôn cô.
Khoảng thời gian đã bị vùi lấp, kí ức đã bị lãng quên trong những ngày đêm cô độc, nháy mắt như thủy triều dâng lên trong lòng Mộc Hàn Hạ. Trong nháy mắt cô giật mình, thiếu chút nữa đã vươn đầu lưỡi đáp lại anh, nhiệt liệt dây dưa với anh, giống như anh dây dưa với cô vào lúc này vậy.
Nhưng sự lo sợ trong lí trí nhắc nhở thực tại, cô cần phải tỉnh táo lại. Cô nhìn dáng vẻ của anh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không giãy dụa, không tránh né, chỉ im lặng đứng tại chỗ, thừa nhận nụ hôn nhiệt tình lại mang theo mấy phần đau đớn này.
Anh ngẩng mặt lên, vẫn như cũ vây cô ở giữa mình và vách tường. Trong mắt anh hiện lên ý cười.
Mộc Hàn Hạ lại phát hiện nụ cười này hơi chua sót.
Trước kia, cô chưa từng thấy anh có biểu cảm như vậy.
"Nhiều năm như vậy, em chưa từng nghĩ tới trở về sao?" Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ không nói lời nào.
"Trở về thăm anh?" Anh khàn giọng nói.
Sự chua xót nhiều năm tiến vào trong mũi, Mộc Hàn Hạ nhịn xuống. Cô vô cùng dịu dàng nở nụ cười, ngăn cánh tay anh nói:"Mạc Thần, hiện tại nói những lời này không còn ý nghĩa nữa. Vừa rồi anh cũng không nên làm như vậy với em."
Anh im lặng.
"Hiện tại anh sống rất tốt, em cũng vậy, như vậy là đủ rồi. Anh không cần phải chìm đắm trong quá khứ." Cô nói.
Anh im lặng một lát cười:"Đúng vậy, tôi tốt lắm. Vô cùng tốt."
Mộc Hàn Hạ không muốn ở lâu thêm trong lòng anh nữa, cô nói:"Vậy tạm biệt." Cô cúi đầu xoay người đi vào trong thang máy.
Anh không cử động.
Trong tích tắc cửa thang máy khép lại, anh đột nhiên vươn tay ra chặn nó.
"Em nói anh không cần vướng bận với quá khứ.
Mộc Hàn Hạ:"...Vâng."
Anh nhìn cô, buông tay.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh vang lên:"Mộc Hàn Hạ, thứ anh muốn là tương lai."