Điệp Phong sau khi làm việc cho phụ quân xong, đi ngang qua Lâm Diễn Thành.
Nhớ tới Mặc Uyên lúc còn tại thế, cứ ba năm lại cho bọn họ xuống Lâm Diễn Thành dưới chân núi Côn Luân Hư tu luyện một lần, dạo bước trong Lâm Diễn Thành, cảm giác bình yên và vui vẻ như bảy vạn năm trước, Điệp Phong trong lòng cảm thấy thư thản.
Ngẩng đầu nhìn Côn Luân Hư ẩn trông tầng mây phía xa, Điệp Phong nhịn không được nâng chân bước đến.
Mang theo tâm tình hoài niệm, Điệp Phong nhìn kỹ cỏ cây mọc bên đường, trong lòng cực kỳ buồn bã, đi tới trước cổng đá to lớn uy nghiêm của Côn Luân Hư, Điệp Phong thở dài, không có sư phụ cùng các sư đệ ở Côn Luân Hư, hắn đi vào làm cái gì?
Đang định rời đi, thì lại thấy trên không trung hiện lên tia sáng trắng, Điệp Phong nhíu mày, xoay người bay vào hậu viện của Côn Luân Hư.
Rốt cuộc là người nào, tự tiện xông vào Côn Luân Hư? Tuy rằng long khí Côn Luân hư sớm đã tiêu tán, nhưng ở cửa vẫn còn trận pháp, không phải người nào cũng có thể tùy tiện xông vào.
Điệp Phong yên tĩnh dừng lại ở hậu viện đứng sau một tảng đá, liền nhìn thấy Dạ Hoa lẳng lặng đứng bên cạnh Chiết Nhan, mà Chiết Nhan nhắm hai mắt, không biết đang thi triển pháp thuật gì.
Với tu vi của Dạ Hoa và Chiết Nhan, không thể không biết Điệp Phong ẩn thân trong này, chỉ là hai người họ đều quá chú ý đến long khí cùng ao sen mà thôi.
Điệp Phong nghi hoặc hành vi của hai người, liền đứng yên ở đó không phát ra tiếng động.
Thẳng đến Chiết Nhan thu hồi pháp thuật, nói với Dạ Hoa: "Là Mặc Uyên."
Điệp Phong trong lòng chấn động, hai mắt trừng to, hắn quả thật không thể tin được những gì vừa nghe thấy.
Chiết Nhan lại nói một câu nữa, Điệp Phong lúc này mới dám tin rằng, Mặc Uyên sư phụ của hắn, thật sự đã trở về!
"Lời Chiết Nhan thượng thần vừa nói, là sự thật sao? Sư phụ đã sắp trở về! Côn Luân Hư, cũng sẽ khôi phục lại phong cảnh hưng thịnh trước đây!"
Dạ Hoa cùng Chiết Nhan quay đầu lại, liền thấy Điệp Phong một thân áo lam, phát quan vàng nạm bạch ngọc vấn tóc, hai mắt đỏ hoe, nhưng mặt đầy vui mừng nhìn bọn họ.
Chiết Nhan cười gật đầu: "Dạ Hoa phát hiện ao sen này có long khí, ta vừa dùng Truy Hồn Thuật tra thử, quả nhiên tìm thấy hơi thở của Mặc Uyên, nhưng mà..." Chiết Nhan lắc đầu: "Hơi thở này vô cùng yếu ớt, bảy vạn năm qua...!Haizz, Mặc Uyên thật không dễ dàng gì."
"Vậy thượng thần có cách nào có thể giúp Mặc Uyên không?" Dạ Hoa vội vàng hỏi.
Bên này Điệp Phong cũng tràn ngập hy vọng nhìn Chiết Nhan.
Chiết Nhan nhíu mày, trong lòng tự hỏi, Dạ Hoa xưng hắn là thượng thần, nhưng lại gọi thẳng Mặc Uyên? Bỏ đi, trước không lo vấn đề này, Chiết Nhan nhắm mắt suy nghĩ câu hỏi của Dạ Hoa, sau đó nói với hai người: "Mặc Uyên tiêu phí thời gian bảy vạn năm khâu vá lại hồn phách của mình, hồn phách hiện tại giống như một trẻ sơ sinh, nếu không bảo dưỡng chăm sóc thật tốt, sẽ rất dễ tiêu tán.
Chúng ta bây giờ phải dùng đèn Kết Phách giúp đệ ấy củng cố hồn phách, còn phải dùng thần chi thảo ở Đông Hải Doanh Châu chuyển dời hồn phách của đệ ấy về lại tiên thể.
Thuận tiện để độ tu vi làm đệ ấy nhanh thức tỉnh hơn."
Dạ Hoa suy nghĩ kỹ lời Chiết Nhan, sắc mặt trầm trọng: "Đi Đông Hải Doanh Châu lấy thần chi thảo rất đơn giản, chỉ là đèn Kết Phách này..."
Chiết Nhan cảm thấy thú vị, cười nói: "Người trong Tứ Hải Bát Hoang đều biết, Phụ Thần trồng thần chi thảo, để bốn con thần thú hung mãnh trông coi, bốn con thần thú này có pháp lực nửa đời của Phụ Thần...!Thế mà đến tay ngươi, ngược lại là chuyện rất đơn giản?"
Dạ Hoa nhớ tới vị Tố Cẩm trên Thiên cung kia, cũng chính là người sở hữu đèn Kết Phách,