Côn Luân Hư yên lặng suốt bảy vạn năm, rốt cuộc khôi phục lại rầm rộ năm đó.
Kể từ ngày Mặc Uyên trở về Côn Luân Hư, luôn luôn có người đến bái phỏng, chúc mừng Mặc Uyên trở về.
Cũng may Điệp Phong sớm đã triệu tập tất cả các đệ tử, bằng không dựa Mặc Uyên và Điệp Phong, thật sự không thể lo liệu nhiều việc như vậy.
Mặc Uyên ngồi trong đại điện ba ngày, đợi Chiết Nhan luyện chế xong đan dược có thể giúp ngài bế quan, thì ngài sẽ đi bế quan.
Điệp Phong vội vàng dẫn dắt các sư đệ ở đại điện chiêu đãi khách khứa.
Tầm mắt Mặc Uyên tuy vẫn ở đó, nhưng tâm tư thì lại không.
Lúc này Mặc Uyên khẽ nhíu mày, nghĩ đến lời của Chiết Nhan - nói là Dạ Hoa đã phát hiện hồn phách của ngài, vì cứu ngài, Dạ Hoa đến Đông Hải Doanh Châu lấy Thần Chi Thảo, thậm chí còn không tiếc toàn bộ tu vi của mình.
Nhưng sau lần gặp mặt ở Vô Vọng Hải, Dạ Hoa lại không tới gặp ngài nữa.
Thôi, Dạ Hoa là Thái tử Thiên cung, sợ là công việc bề bộn.
Thần tộc bọn họ thọ mệnh dài, chuyện gặp mặt, nhất thời cũng không vội.
Mặc Uyên rốt cuộc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Điệp Phong nhìn thấy liền vội vàng chạy tới: "Sư phụ muốn đi nghỉ ngơi sao?"
Mặc Uyên gật đầu, tầm mắt cuối cùng cũng dừng trên người các đệ tử trong đại điện.
Nhìn các đồ nhi so với bảy vạn năm trước đều đã trưởng thành hơn, Mặc Uyên trong lòng vui mừng: "Mấy ngày nay đã vất vả cho các con rồi."
"Không vất vả!" Lệnh Vũ cũng chạy đến đây, kích động mà nhìn Mặc Uyên: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Côn Luân Hư, là nhà của chúng con."
Mặc Uyên cười gật đầu: "Được.
Chờ tiễn hết khách đi, không tiếp đãi khách khứa khác nữa.
Hiện giờ các con đều có giai phẩm chức vụ của mình, cũng không nên vì chuyện vặt vãnh ở đây mà trì hoãn.
Đêm nay sắp xếp lại một chút, mọi người tập trung lại, đợi ngày mai rồi đều trở về đi."
Điệp Phong trong lòng cực kì không muốn, nhưng sư phụ nói không sai, bọn họ lúc này không thể so với những ngày tại do tự tại như lúc mới học nghệ ở Côn Luân Hư, cho nên chỉ có thể cúi người nói: "Dạ."
Lệnh Vũ đứng một bên, trong lòng khổ sở.
Chờ bảy vạn năm mới chờ được sư phụ trở về, tất cả sư huynh đệ mới tề tụ lại Côn Luân Hư, rồi lại phải chia lìa.
Cũng may hắn không có chức vụ gì, có thể ở lại Côn Luân Hư cùng sư phụ.
Cửu Trùng Thiên, trong Tẩy Ngô Cung một mảnh yên tĩnh, y như chủ nhân Dạ Hoa của nó, trước nay không bao giờ náo nhiệt, không bao giờ vui vẻ, chỉ có lãnh đạm.
Dạ Hoa lúc này đang ngồi trước án, ngơ ngác nhìn mấy thứ trong tay.
Vật mà y đang cầm là hạt châu lúc trước lấy ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn, nhưng giờ đã bị vỡ thành nhiều mảnh.
Ai cũng không biết, cảm xúc của y khi đứng trước huyền băng quan, nhìn thấy trong trí nhớ, Mặc Uyên đã ngày ngày đêm đêm chăm sóc chính mình đang còn là hoa sen vàng mười mấy vạn năm, đã thấm sâu tận xương tủy.
Y là Thái tử Thiên tộc, mới sinh ra đã mạnh hơn người thường, điềm tĩnh hơn người thường, nghiêm túc, nội liễm, không hỉ không sắc, lãnh tâm lãnh tình… Mặc dù y cũng có Phụ quân Mẫu phi, thúc bá, cô tẩu yêu thương, nhưng yêu thương đó trong Thiên cung quy củ nghiêm ngặt bị câu thúc quá mức, đến nỗi tỏa ra nhạt nhẽo.
Thế nên khi biết Mặc Uyên từng chăm sóc mình mười mấy vạn năm, sự dịu dàng đó, lần đầu tiên cho y cảm giác ấm lòng.
Mà đồng thời, y lại rất bài xích sự thật rằng Mặc Uyên là đại ca của y.
Y không biết mười mấy vạn năm được Mặc Uyên chăm sóc kia, thân là hoa sen vàng, liệu y có ý thức hay không… Không, hẳn là có, tuy rằng y vĩnh viễn cũng sẽ không có đoạn ký ức đó… Nhưng cảm giác buồn đau trong lòng lúc biết Mặc Uyên bảo y chờ ngài đó, chỉ e khi vẫn còn là một đóa sen vàng, y đã nảy sinh niệm tưởng với Mặc Uyên.
Mấy ngày đợi ở Vô Vọng Hải kia, y đi từ hoang mang, không hiểu, kháng cự, tiếp nhận, từng bước đến… Nhưng giờ đây Mặc Uyên cuối cùng đã tỉnh lại, ngài xoa đầu bảo mình gọi ngài một tiếng đại ca… Sợ là này phần niệm tưởng đó, chỉ có thể im lặng.
Thu lại những mảnh vỡ, Dạ Hoa mở tấu chương trên bàn ra.
Sự vụ để không gần một tháng, cũng nên xử lý rồi.
Mà lúc này bên ngoài Tẩy Ngô Cung, Điệp Phong được lệnh của sư phụ đến mời Dạ Hoa tham dự tiệc hội của Côn Luân Hư, lại bất ngờ đụng mặt với Ly Cảnh Dực Giới.
Hai người nhất thời sửng sốt, hai mắt chạm nhau, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng bất đắc dĩ.
"Điệp Phong..." Ly Cảnh muốn trực tiếp đến Tẩy Ngô Cũng báo cáo về chuyện của Kình Thương, nhưng sau đó y lại nghĩ đến việc đi đến bờ Nhược Thủy để kiểm tra tình hình của Kình Thương trước, rồi mới đến Tẩy Ngô Cung.
Lúc này, vô tình đụng phải Điệp Phong trong bộ y phục màu trắng, giống như trở về thời điểm Điệp Phong còn học nghệ ở Côn Lôn Hư.
Khi đó tuy khác biệt về tộc gia, nhưng lại tương tri tương giao… (quen biết, kết bạn)
Côn Luân Hư… Ly Cảnh hiểu, Mặc Uyên thật sự đã trở lại.
Ly Cảnh nhàn nhạt nói với Điệp Phong: "Mặc Uyên đã trở về rồi?" Y biết rõ còn cố hỏi, bởi vì trừ cái này ra, y cũng chẳng tìm được đề tài nào khác.
Điệp Phong thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh, cúi người thi lễ với Ly Cảnh: "Đa tạ Dực Quân quan tâm, sư phụ ta đã trở về rồi."
"Ừm." Ly Cảnh gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi.
Ngươi cũng tới tìm Thái tử điện hạ sao?"
"Ừm, đêm nay Côn Luân Hư có mở tiệc tụ họp, sư phụ bảo ta tới mời Thái tử điện hạ." Việc này vốn dĩ