Thư Cẩn dừng lại khi nàng nghe thấy âm thanh, nàng quay lại và đối mặt với mẹ mình, nàng có thể thấy một chút không hài lòng trên khuôn mặt của bà.
Thư Cẩn giọng lãnh đạm nói: "Mẹ, sao mẹ nói cho con biết tối nay là bữa cơm gia đình cùng nhau..."
"Nếu mẹ không nói vậy, con có quay lại không? Hôm nay Tề Diêu tình cờ quay lại.
Cậu ấy đã liên lạc với mẹ và bố bạn ngay khi cậu ấy xuống máy bay.
Chúng ta sẽ nấu ăn tiếp đãi cậu ấy.
Đây không phải cũng là một vấn đề của phép xã giao sao? " Mẹ Thư nói có lý.
Hóa ra người đàn ông trong phòng là Tề Diêu...!Sắc mặt Thư Cẩn lập tức lạnh đi, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ trầm giọng nói: "Anh ta luôn giữ liên lạc với mẹ, đã có một mối quan hệ tốt.
Nhưng đó là phép tắc.
Chỉ là mẹ, con không hiểu, vì sao con phải quay lại? Trong ấn tượng của con, anh ta và con dường như chỉ giới hạn trong việc gật đầu bạn bè? Hoặc, ý nghĩa sâu xa của bữa tối này là gì? "
"Thư Cẩn!" Mẹ Thư hét lên bằng một giọng nhỏ với sự tức giận ủ rũ.
"Cùng nhau dùng bữa phải có nhiều lý do như vậy sao?"
Thư Cẩn đứng im lặng.
Mẹ Thư thở dài, nhẹ giọng nói: "Đã đến cửa rồi, sao không vào ăn cơm cùng nhau? Hơn nữa Tề Diêu biết hôm nay con về ăn cơm.
Đã lâu không gặp, nếu như con như vậy, cậu ta sẽ nghĩ như thế nào? "
Thư Cẩn không muốn biết anh ta nghĩ gì, cũng không bận tâm anh ta nghĩ gì.
Chỉ là, nhìn thấy quyết tâm của mẹ, nàng đang nghĩ, nếu cứ bỏ đi như thế này thì tình hình sau này có thể còn tệ hơn đúng không? Thỏa hiệp tạm thời chỉ mang lại chiến thắng lâu dài.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tề Diêu đang ngồi trên sô pha trò chuyện với bố mình.
Khi Tề Diêu nhìn thấy Thư Cẩn đã trở lại, anh ta lập tức đứng dậy, cười nói nhẹ nhàng với Thư Cẩn, "Tiểu Cẩn, đã lâu không gặp."
Thư Cẩn sắc mặt ngưng trọng một chút, Tiểu Cẩn? Xem ra anh ta thực sự không biết anh ta không có thân thiết đến mức này chứ? Thư Cẩn nhẹ gật đầu, đáp lại bằng một tiếng "vâng".
Sau đó nàng nói với bố: "Bố, con sẽ vào bếp giúp mẹ..."
Chỉ là vừa nói xong, mẹ Thư đã đáp lại: "Không cần, mẹ một mình ở trong bếp được rồi, con có thể cùng bố con và Tề Diêu tán gẫu..."
Thư Cẩn bất lực ngồi xuống đối diện với Tề Diêu.
Tề Diêu quan tâm hỏi Thư Cẩn: "Tiểu Cẩn, em quen với việc trở lại Trung Quốc chứ?"
"Không sao đâu, vẫn ổn." Thư Cẩn nhẹ nhàng đáp lại.
"Công việc có suôn sẻ không?"
"Vẫn ổn."
Tề Diêu hơi cảm thấy Thư Cẩn dường như không còn quá xa để nói chuyện, nhưng hắn tiếp tục nói, "Anh đã nhiều năm không trở lại, anh cảm thấy nó đã thay đổi rất nhiều.
Em có cảm thấy giống như anh khi hôm trước trở lại không? "
Thư Cẩn thở dài, chưa bao giờ nghe nói đến anh ta có ở đây.
Nàng thản nhiên đáp: " Vẫn ổn."
Tề Diêu xấu hổ vì " Vẫn ổn" của Thư Cẩn ba lần liên tiếp, bố Thư không thể xem được nữa, và nói với Tề Diêu: "Con đã trở lại, định phát triển trong nước, hay quay lại một thời gian rồi về lại Mỹ? "
Tề Diêu nhìn Thư Cẩn và cười đáp: "Con vẫn chưa quyết định.
Nếu con có thể ổn định ở đây, con sẽ không quay trở lại.
Hãy xem nó phát triển như thế nào trong tương lai."
Thư Cẩn bị ánh mắt của Tề Diêu nhìn, lời nói của hắn khiến Thư Cẩn không thể ngồi yên, nàng đứng dậy và nói với bố Thư, "Bảo Bảo đang chơi trong phòng một mình sao? Con vào trông...!" nói xong nàng đứng dậy bước đi.
Vừa đi được vài bước đã nghe mẹ Thư nói: "Bữa cơm xong rồi, ăn cơm đi..."
Thư Cẩn thở dài, mở cửa ra, nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi một mình bên giường, ngẩn người không biết đang nghĩ gì.
Thư Cẩn nói lớn, "Bảo Bảo, chúng ta ăn cơm..."
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, nhìn Thư Cẩn, nhảy ra khỏi giường với một tiếng "en", nhưng vẻ mặt của cô bé nói với Thư Cẩn rằng cô bé đang rất ảm đạm.
Thư Cẩn ngồi xổm trước mặt đứa trẻ và hỏi: "Bảo Bảo bị sao vậy, sao con có vẻ không vui?"
Cô bé sụt sịt nhẹ và nói: "Con nhớ mẹ...!sao mẹ không về? Mẹ nói với con rằng mẹ sẽ quay lại khi con vẽ tranh xong.
Con đã làm xong tranh.
Nhưng mẹ vẫn chưa về.
Mẹ con đâu? mẹ con không muốn con nữa sao? Giống như bố con không muốn con nữa sao? " đôi mắt cụp xuống, và tiếng khóc của đứa trẻ không thành tiếng, nhưng nhỏ giọng.
Thư Cẩn trong lòng vốn đã có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ lại khóc, trong lòng càng ngày càng khó chịu, mũi có chút đau nhức.
Nàng đưa tay lau nước mắt cho đứa trẻ và nói: "Mẹ con không phải không muốn con nữa, ngày nào dì cũng gọi điện cho mẹ con bảo con nhớ mẹ.
Đó là lỗi của dì, dì quên không nói với con.Mẹ con buồn với nhớ con lắm.
Mấy ngày nữa mẹ về, con đừng khóc, hãy đợi mẹ về...!"
Nước mắt cô bé vẫn không ngừng rơi: "Dì gạt con, trước kia khi con hỏi mẹ sao ai cũng có bố, bố đi thì mẹ cũng nói bố ra ngoài, mấy ngày liền sẽ về,