Tiểu Ngọc cô nương đàn một khúc xong, toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, trong chốc lát sau mới vang lên tiếng vỗ tay.
Vỗ tay này như sấm, Tiểu Ngọc chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bái một bái với dưới đài.
Đợi tiếng vỗ tay lắng đi, một công tử áo lam hoa phục, nói: "Cô nương cầm nghệ quả thật tuyệt diệu, ta tới đây ba ngày, mỗi một khúc của cô nương ta cũng không bỏ sót.
Chỉ là hôm nay cô nương đàn Phượng Cầu Hoàng, lại mất chút ý vị.
Nhưng ta nghĩ, có lẽ là cô nương chưa từng có người tri tâm, mới đàn đến như vậy đi."
Phượng Cầu Hoàng? Trong lòng Dạ Hoa căng thẳng, ánh mắt khiếp sợ.
Ngày đó Mặc Uyên đàn, thế mà là Phượng Cầu Hoàng*?
Lúc y còn là Liễu Chiếu Ca, chính Mặc Uyên dạy y cầm nghệ, chỉ là cái gì Cao Sơn Lưu Thủy, Biển Cả Rồng Ngâm, Quan Ải Nguyệt đều biết cả, lại chỉ nghe qua một lần Phượng Cầu Hoàng.
Phượng Cầu Hoàng….
Mặc Uyên, có phải huynh đã sớm đối với ta……
Một vị công tử khác không phục, đứng lên nói với công tử áo lam: "Công tử nói Tiểu Ngọc cô nương đàn Phượng Cầu Hoàng này không đủ hương vị, vậy ngươi từng nghe qua Phượng Cầu Hoàng rất có hương vị chưa? Hừ, Tiểu Ngọc cô nương cầm nghệ sợ là ở thế gian xưng đệ nhị, tuyệt không có người dám xưng đệ nhất!"
Công tử áo lam nhàn nhạt cười, hình như có hoài niệm: "Ta đúng là từng có may mắn nghe qua một khúc Phượng Cầu Hoàng hay nhất.
Tĩnh Nhã Tiểu Uyển mọi người đều biết đến chứ, hiệu sách lớn nhất kinh đô, nhưng không ai biết lão bản hắn là ai."
Vị công tử kia cười nhạo: "Sao lại không ai biết? Tam công tử Liễu Chiếu Ca được sủng ái nhất của phủ tướng quân, chẳng phải ngày ngày ở Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, có giao tình thâm hậu với lão bản đó sao.”
Phụt….
Lâm Tuyết Văn nghe xong lời này, nhịn không được nhìn Dạ Hoa bên cạnh, cười trộm.
Công tử áo lam gật đầu: "Thật là vậy, nhưng ta cũng không hiếu kỳ lão bản của Tĩnh Nhã Tiểu Uyển là ai, chỉ là năm đó, có lần ta đi ngang qua Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, vậy mà may mắn nghe được Phượng Cầu Hoàng từ lầu 3 truyền ra, khúc nhạc kia, thật là khúc hay nhất cuộc đời này ta từng nghe qua! Nói một tiếng khúc này chỉ trên trời mới có cũng không có quá.
Từ lúc ấy, ta liền thường xuyên muốn bái kiến lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, chỉ là lại…."
Công tử áo lam thở dài: "Ta cũng từng nghĩ tới kết giao với tam công tử của phủ tướng quân, mong thông qua hắn có cơ may gặp mặt, chỉ là thân phận ta hèn mọn, vô pháp trèo cao đến Tam công tử."
Trên đài Tiểu Ngọc ngưng mi, hướng về công tử áo lam, hỏi: "Người đó đàn Phượng Cầu Hoàng, thật sự hay đến vậy sao?"
Công tử áo lam đáp lại Tiểu Ngọc: "Ta chỉ nghe qua hắn đàn Phượng Cầu Hoàng một lần, nhưng cũng đủ biết cầm nghệ của hắn tuyệt đối vượt trên cô nương.”
Lâm Tuyết Văn chọc chọc Dạ Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Chiếu Ca, cầm nghệ của lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, thật sự tốt như vậy sao?"
Dạ Hoa còn đang lâm vào khiếp sợ cùng mừng như điên khi biết khúc nhạc Mặc Uyên ngày đó đàn chính là Phượng Cầu Hoàng, trong lúc nhất thời không thể trả lời Lâm Tuyết Văn.
Lâm Tuyết Văn nhìn bộ dạng ngốc lăng Dạ Hoa ở kia, dùng sức nắm bờ vai của y: "Chiếu Ca! Ta hỏi huynh đó?”
"Văn Văn?" Dạ Hoa hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Lâm Tuyết Văn.
Lâm Tuyết Văn lặp lại vấn đề một lần nữa: "Ta là hỏi huynh, cầm nghệ của lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, thật sự tốt như vậy sao?"
Dạ Hoa nghĩ đến Mặc Uyên là chưởng tư nhạc thần tiên*, ngài cầm nghệ đương nhiên là tuyệt đỉnh rồi.
Liền gật đầu với Lâm Tuyết Văn: "Ừm, cầm nghệ của huynh ấy, đệ nhất thế gian."
Lâm Tuyết Văn bắt lấy ống tay áo Dạ Hoa, làm nũng nói: "Vậy huynh có thể dẫn ta đi nghe một chút được không?"
Dạ Hoa nhìn Lâm Tuyết Văn, bất đắc dĩ cười: "Không thể.
Nghe khúc xong rồi, Văn Văn, ta đưa muội về phủ Thừa tướng."
Lâm Tuyết Văn một phen đẩy Dạ Hoa ra, tức giận nói: "Liễu Chiếu Ca à Liễu Chiếu Ca, uổng công chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã vô tư, huynh thế mà yêu cầu nho nhỏ cũng không chịu đồng ý!"
Dạ Hoa bật cười: "Lời này đừng có nói lung tung, nếu như bởi vậy mà muội không gả được, ta sẽ áy náy mãi thôi.”
Huống hồ tôn vị Mặc Uyên thượng thần, sao có thể để một nữ tử phàm nhân tùy ý nhìn thấy chứ?
Dạ Hoa lắc đầu: "Văn Văn, chuyện khác ta có lẽ sẽ đồng ý với muội, chỉ là chuyện này, tuyệt đối không được."
"Liễu Chiếu Ca!" Lâm Tuyết Văn vung ống tay áo, tức giận chạy ra Thành Phương Các.
Dạ Hoa chậm rãi đi theo Lâm Tuyết Văn, đợi xác định nàng vào phủ Thừa tướng xong, bước chân không còn nhàn nhã như vừa rồi, mà trở nên gấp gáp, đi đến Tĩnh Nhã Tiểu Uyển.
Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, Mặc Uyên đang ngồi thiền điều dưỡng thân thể vì lôi hình mà chịu chút vết thương nhẹ, đột nhiên cảm nhận được hơi thở của Liễu Chiếu Ca, liền vội vàng buông lỏng ngồi thiền, cầm lấy sách bên cạnh vờ đọc.
Dạ Hoa chậm rãi đi đến cạnh Mặc Uyên ngồi xuống, cứ như vậy ngơ ngác nhìn ngài.
Mặc Uyên buông sách xuống, ôn nhu cười: "Làm sao vậy?"
Dạ Hoa một câu cũng không nói, đột nhiên cúi người hôn lấy Mặc Uyên, sốt ruột siết chặt sa bào