Ngày gần đây, kinh đô truyền lưu một việc như vầy.
Không biết là công tử tuấn tú nhà ai, chiếm mất tâm của cầm sư Tiểu Ngọc.
Nhưng mà lại là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Đồ hại Tiểu Ngọc hại tương tư thành bệnh, từ đây vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, hôm qua kiều dung chuyển bệnh nhan.
(người ngày một tiều tụy, dung nhan (gương mặt) xinh đẹp chuyển thành bệnh nhan (mặt bệnh)
Chỉ là Mặc Uyên đang được Tiểu Ngọc trên giường bệnh thời khắc nhớ thương kia, đã cùng Dạ Hoa rời khỏi kinh đô, đi tới Khảm Châu quốc, đó Liễu Chiếu Bân trở về.
Sau đó, Tiểu Ngọc không còn có gặp lại Mặc Uyên, tưởng niệm, ở trong mộng đi.
(ý là mất trong khi ngủ)
Trong Đại Tử Minh Cung, Yên Chi đã trở thành Dực Quân hơn một vạn năm, trên mặt mất đi hồn nhiên, cô lúc này, đã có khí chất thân là quân chủ nên có.
Chỉ là, cô lại càng thêm cô tịch.
Một thân trường bào màu đen, viền vải lụa màu đỏ như máu, mặc trên người Yên Chi, làm toàn thân cô càng cảm giác lãnh diễm.
Yên Chi đứng trong viện, nhìn cái nơi đã từng có phụ quân và cùng các vị huynh trưởng, không khỏi cảm thán, lúc trước tại sao chưa từng có cảm thấy Đại Tử Minh Cung hoang vắng như thế? Gió thổi tới, làm lòng cô phát run.
Nơi này an tĩnh, đến âm thanh lá rụng cũng nghe rành mạch.
Có đôi khi, cô cực kyq không hiểu, vì cái gì mà phải ở nơi này?
Trong không khí truyền đến khí tức không thuộc về Đại Tử Minh Cung đánh gãy ưu tư của Yên Chi, Yên Chi ngưng mi, lắc mình tránh thoát trường kiếm đâm tới.
Đây là khí tức của Thiên tộc? Yên Chi bình tĩnh đứng đó, nhìn hắc y cách mình năm bước xa, chỉ lộ ra hai con mắt tiên nhân.
Yên Chi tuy là nữ tử, lại từ nhỏ đã chịu dạy dỗ nghiêm khắc của Kình Thương, từ khi hiểu chuyện tới nay thì theo Kình Thương quơ đao múa kiếm.
Tám vạn năm trước, trong trận chiến giữa Dực Giới và Thiên tộc, Yên Chi càng là tướng lãnh chủ lực duy nhất.
Yên Chi biến ra trường kiếm của cô, chỉ vào hắc y nhân: "Ngươi là ai?"
Hắc y nhân không nói chuyện, lấy kiếm lao thẳng tới Yên Chi.
Chỉ là còn chưa tới gần Yên Chi, bên cạnh lại đột nhiên vụt ra lửa lớn, bay vây quanh hắn tại chỗ.
"A!" Hắc y nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, ống tay áo ả đã bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hỏa Kỳ Lân đốt, ả sợ tới mức vội vã đem quần áo ngoài lột ra.
Nhưng tay ả vẫn bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa làm bỏng, một vết thương xấu xí được khắc trên mu bàn tay.
Yên Chi nhìn hắc y đã cởi ra, lộ ra khuôn mặt chân thật của nữ tử.
Nữ tử này cô chưa bao giờ gặp qua, vì sao tới giết cô?
Tố Cẩm thấy ả đánh không lại Yên Chi, càng đấu không lại Hỏa Kỳ Lân kia, nên chỉ có thể vung tay rắc một ít bột vàng rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Chỗ tay trái Tố Cẩm bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt vô cùng đau, đều do ả tham lam! Kình Thương chỉ bảo ả tới giết Ly Oán, ả lại nghĩ nếu mà giết luôn Yên Chi, vậy tu vi Kình Thương sẽ càng tăng lên, như vậy Mặc Uyên sẽ ít đi một phần sinh cơ.
Yên Chi lập tức lập kết giới quanh thân mình và Hỏa Kỳ Lân, đợi bột màu vàng biến mất, kết giới thu hồi xong, cô đã sớm đã không thấy bóng dáng kia.
Yên Chi nhìn về phía Hỏa Kỳ Lân, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: "Hỏa Kỳ Lân, thời điểm nhị ca tại vị, đã chọc tới người nào của Thiên tộc sao?" Cô nói "chọc", ý chỉ Ly Cảnh sương sớm tình duyên, phụ vị nữ tử nào của Thiên tộc, chọc đến nỗi ả đó chạy đến trả thù.
Hỏa Kỳ Lân vội vàng lắc đầu, vì chủ nhân của mình biện giải trong sạch: "Không không không! Tuy rằng lúc trước chủ nhân quả thật rất hoa tâm, nhưng mà từ khi quen biết Điệp Phong thượng tiên ở Côn Luân Hư, ngài đã không bao giờ đi tìm những người khác… Kia, cái kia…"
Yên Chi sửng sốt, theo sau nói: ".…Phải, ta vậy mà đã quên.
Lần đó đi Phàm Giới nhìn huynh ấy, huynh ấy đã cùng Điệp Phong thượng tiên ở bên nhau…"
Hỏa Kỳ Lân thấy cảm xúc Yên Chi trùng xuống, lo lắng gọi: "Dực Quân…."
Yên Chi miễn cưỡng cười với Hỏa Kỳ Lân, nói: "Không sao, ta chỉ là hâm mộ nhị ca.
Nhưng nếu huynh ấy có thể hạnh phúc, thì cả đời ta bị nhốt ở Đại Tử Minh Cung cũng không có gì."
Sau khi cảm khái xong, Yên Chi cũng không hề nghĩ nhiều, xoay người chậm rãi đi trở về tẩm cung của cô.
Đến lúc, nên ngủ rồi.
Chỉ là Yên Chi mới ngủ mới hai canh giờ, liền bị một thị vệ đánh thức.
Mặc quần áo xong, Yên Chi mang theo ủ rũ ngồi ở trên ghế đầu, nhàn nhạt hướng tới người quỳ rạp trên đất phía dưới, hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao lại hoảng loạn như thế."
Không đợi thị vệ đáp lời, Yên Chi híp mắt lại, nói: "Bổn quân sao lại chưa gặp ngươi bao giờ?"
Thân thể thị vệ kia run rẩy, hoảng hoảng loạn loạn bẩm báo: "Dực… Dực Quân, thuộc hạ được Dực Quân tiền nhiệm phái đi trông coi nơi Cực Hàn.
Vừa rồi… vừa rồi địa lao ở Cực Hàn đã xảy ra chuyện, thuộc hạ không dám giấu giếm, vội vã chạy tới báo."
"Nơi Cực Hàn?" Yên Chi nhíu mày: "Đó là chỗ nào?"
Thị vệ đem đầu gắt gao dán trên mặt đất: "Là… nơi Dực Quân tiền nhiệm giam giữ Đại hoàng tử…."
Yên Chi chợt đứng dậy, quát to: "Ngươi nói cái gì?"
Thị vệ run rẩy hô to: "Thuộc hạ không dám nói dối! Lúc Dực Quân tiền nhiệm đăng cơ, Đại hoàng tử đã bị nhốt ở nơi Cực Hàn."
Yên Chỉ cả kinh lui về phía sau một bước, nhịn không được dùng tay chống tay vịn trên chỗ ngồi: "Ngươi vừa mới nói, nơi Cực Hàn xảy ra chuyện.… Là ra chuyện gì?"
Thị vệ do dự chốc lát, mới thật cẩn thận nói: "Vừa rồi có một nữ tử, xông vào nơi Cực Hàn, đã, đã giết Đại hoàng tử…."
Yên Chỉ lúc này rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, trực tiếp ngã ngồi trên ghế, suy nghĩ phóng không trong chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: "Ngươi đi, gọi Hỏa Kỳ Lân tới gặp ta."
Trên quan đạo rộng lớn, hai con ngựa lần lượt chở Mặc Uyên và Dạ Hoa, lảo đảo lắc lư, rõ ràng là đi Khảm Châu quốc cứu người,