Mục đích chân chính của yến hội lần này thì trong lòng mọi người tất nhiên biết rõ ràng.
Thái tử Dạ Hoa của Cửu Trọng Thiên ít ngày nữa là phải chính thức cử hành sách phong, hiện tại cũng thực sự nên lựa chọn cho y một vị thái tử phi.
Mấy người có tâm tư đều đem khuê nữ mình trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, để các nàng ở tiền điện hiến nghệ.
Lớn mật chút, trực tiếp để khuê nữ nhà mình tiến lên đi kính rượu.
Thiên cung này từ trước đến nay nghiêm túc, hôm nay tràn ngập hương khí son phấn.
Các nữ nhi mỗi nhà ở trong điện ngữ tiếu duyên dáng, dáng người uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, mang đến cho Thiên cung trang nghiêm này một tia hương vị nhẹ nhàng.
Đương nhiên người Thanh Khâu cũng tới, chỉ là tới lại không phải nữ quân đệ nhất tuyệt sắc Tứ Hải Bát Hoang Bạch Thiển, mà là tiểu đế cơ Thanh Khâu ─ Phượng Cửu.
Chiết Nhan và Bạch Chân ngồi ở chỗ đó, bất đắc dĩ nhìn Phượng Cửu sáng sớm thì đã dính bên cạnh Đông Hoa Đế Quân.
Nhìn một bộ phấn y kia, giữa trán màu son hoa phượng vĩ, Phượng Cửu so với bình thường càng mê người hơn, ở đó cười ngọt ngào câu dẫn Đông Hoa Đế Quân….
Bạch Chân thở dài: "Thật không hổ là người của Thanh Khâu, yêu đều không phải người bình thường."
Chiết Nhan lại không như bình thường tỉ tê với Bạch Chân, bưng ly rượu lo lắng nhìn Đông Hoa: “Chỉ sợ là một đoạn nghiệt duyên…."
Bạch Chân gật đầu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phượng Cửu ở trước mặt Đông Hoa, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng: "Quả thật, phải khổ cho Tiểu Cửu."
Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Là khổ cho Đông Hoa! Đợi người mấy chục vạn năm lại không có khả năng ở bên nhau, ở trước mắt dáng vẻ đầy mặt thâm tình lúc ẩn lúc hiện như vậy, này không phải đang giết tim của Đông Hoa sao?
Bỏ đi bỏ đi, chuyện của Đông Hoa, hắn quản không được.
Vẫn là xem Mặc Uyên thôi.
Trong bữa tiệc này Mặc Uyên vẫn luôn yên lặng chú ý Dạ Hoa, hiện giờ đã là nữ tử thứ một trăm lẻ chín bưng ly rượu tiến đến kính rượu cho Dạ Hoa rồi.
Trong điện nữ nhân đánh đàn khiêu vũ, toàn bộ thỉnh thoảng còn hướng tới Dạ Hoa liếc mắt ý mị….
Mặc Uyên nắm thật chặt nắm tay dưới án kỉ.
Cuối cùng Dạ Hoa lại một lần mang theo cười nhạt tiếp nhận ly rượu trong tay một vị nữ tử, giơ tay chắn mặt, uống liền một hơi rượu trong ly, Mặc Uyên đứng lên, đi thẳng tới bên Dạ Hoa.
Thiên Quân chú ý đến hành động của Mặc Uyên, chính miệng muốn ngăn cản Mặc Uyên, lại bị Đông Hoa gọi lại.
Đông Hoa đương nhiên cũng chú ý tới tình huống của Mặc Uyên, Thiên quân muốn ngăn cản, thì lười biếng mở miệng, tùy ý xả ra một cái đề tài lôi kéo Thiên Quân tán gẫu.
Đông Hoa cười nhạt cùng Thiên Quân nói chuyện, trong lòng thì thầm: Mặc Uyên à Mặc Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Dạ Hoa tiếp nhận ly rượu đã không biết là thứ bao nhiêu mà mấy vị nữ tử đưa qua, đang định một ngụm uống cạn, cánh tay y lại bị một bàn tay hữu lực trầm ổn khác bắt lấy.
Dạ Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mặc Uyên mặc một thân quần áo màu tím đứng ở trước người, sắc mặt trầm tĩnh nhìn y, nói: "Ta có lời muốn nói với đệ."
Sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp: "Được."
Dạ Hoa rút tay mình ra, đem ly rượu trong tay uống cạn xong, nói tiếng xin lỗi với nữ tử áo vàng phía trước: "Xin lỗi không tiếp được."
Nữ tử áo vàng nào dám chịu lễ của Dạ Hoa, vội vàng khom người: "Là Linh Vũ quấy rầy"
Dạ Hoa đứng dậy, muốn hướng Thiên Quân nói một chút chuyện rằng mình rời đi trước.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thật, y là vai chính trong yến hội này.
Y cũng không biết vì sao, từ sau khi y tỉnh lại, Thiên quân luôn luôn dạy dỗ y không nên tham luyến nữ sắc, vậy mà giờ vội vàng cưới vợ nạp thiếp cho y, hơn nữa nhìn ý tứ Thiên quân, tốt nhất là học tập đế vương Phàm Giới ─ hậu cung 3000.
Mặc Uyên không đợi Dạ Hoa báo cho Thiên Quân, trực tiếp lôi kéo tay y, đem y mang rời Triêu Hạ điện.
Dạ Hoa yên lặng đi theo phía sau Mặc Uyên, lẳng lặng chờ Mặc Uyên mở miệng nói chuyện.
Chỉ là phải đi đến Tru Tiên Đài, Mặc Uyên lại một chữ cũng chẳng nói, tình huống thế nào?
"Thượng thần." Dạ Hoa dừng bước chân, gọi Mặc Uyên lại: "Không biết thượng thần là vì chuyện gì?"
Mặc Uyên xoay người nhìn bộ dạng cung kính của Dạ Hoa, ngực có chút đau, lại vẫn miễn cưỡng ra vẻ tươi cười nói: "Ta chỉ là thấy đệ mệt mỏi khi ứng phó với những đó nữ tử, tìm cái lý do đem đệ lôi ra đi ngoài một chút."
Dạ Hoa sửng sốt, sau hoàn hồn cười, nhìn ánh mắt Mặc Uyên, bớt một phần xa cách: "Đa tạ thượng thần."
Khi Dạ Hoa tỉnh lại, tam thúc Liên Tống của y tất nhiên là có tới tìm y, chỉ là Liên Tống biết Dạ Hoa đối với Mặc Uyên rễ tình đâm sâu, lại không rõ ràng lắm, Dạ Hoa cùng Mặc Uyên sớm đã lưỡng tình tương duyệt.
Mà nghĩ, hiện giờ Dạ Hoa quên hết cũng tốt, ít nhất không cần chịu đựng thống khổ tương tư đơn phương.
Nhưng Liên Tống vẫn nói cho Dạ Hoa, Mặc Uyên và y có quan hệ huynh đệ, chỉ nghĩ Dạ Hoa có thể nhân này một tầng quan hệ, có lẽ sẽ không lại lâm vào tình cảm bất luân.
Vì sao Liên Tống lại cảm thấy Dạ Hoa sẽ lần nữa yêu Mặc Uyên nhỉ? Làm đệ nhất phong lưu của Tứ Hải Bát Hoang, hiểu nhất là chuyện tình yêu Liên Tống chỉ có thể nói: Người tính tình giống như Dạ Hoa vậy, yêu một người, đó là chuyện vĩnh viễn, mất trí nhớ thì làm sao có thể ngăn cản đây?
Dạ Hoa cũng là vì hành động vừa nãy của Mặc Uyên, mới ngộ ra Mặc Uyên thượng thần là ca ca ruột y.
Mấy ngày trước tuy rằng nghe Liên Tống nói việc huynh đệ ruột thịt, lại không để ý.
Rốt cuộc đó là chuyện đời trước, lúc này Mặc Uyên với y, cũng chỉ tôn kính như một Thượng Cổ Chi Thần mà thôi.
Dạ Hoa nhìn Tru Tiên Đài ở phía sau Mặc Uyên không xa, nhớ tới mấy ngày trước tam thúc ở trước y mặt mày hớn hở thuật lại chuyện mình mạnh mẽ xông tới Tam Sinh Thạch, trong lòng khó được dâng lên một tia tò mò, liền nói với Mặc Uyên: "Nghe tam thúc nói việc ta phá kết giới Tam Sinh Thạch, nếu đã tới nơi này rồi, vậy xin thượng thần