Mặc Uyên và Dạ Hoa khi ăn cơm sáng xong, hai người tay nắm tay đi dạo trên bãi cỏ, tơ liễu bay tán loạn bên bờ sông.
Một đường đi tới, cảm thụ gió thổi nhè nhẹ, giữa mũi đều là mùi hương cỏ xanh ngày hè, mãn nhãn lục ý, hơn nữa tay còn nắm lấy người quan trọng nhất, Mặc Uyên cảm thấy, cuộc đời này không gì nuối tiếc.
"Vương gia!" Phía sau hai người truyền đến gọi, rồi sau đó mười mấy thị vệ vội vàng chạy đến trước mặt Mặc Uyên quỳ xuống.
Thị vệ dẫn đầu nói: "Thuộc hạ tham kiến Thụy An Vương, Vương Thượng bệnh nặng, cầu xin Thụy An Vương cấp tốc trở về!"
"Bệnh nặng?" m thanh Mặc Uyên bằng phẳng như cũ, chỉ là nhẹ nhăn mày bại lộ tâm tình của ngài.
Cùng Dạ Hoa nhìn nhau, Mặc Uyên vẫn nắm chặt đôi tay hai người lại, nói với thị vệ: "Tức khắc về kinh đô."
Một năm này, quốc vương Thanh Châu quốc đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, mà Thụy An Vương mất tích sáu năm rốt cuộc cũng hồi kinh.
Qua năm ngày rút roi thúc ngựa cuối cùng đã vào tới kinh đô, Mặc Uyên không ngừng nghỉ, thẳng đến hoàng cung.
Thân phận của Dạ Hoa không tiện đi cùng Mặc Uyên tiến cung, liền dừng lại ngoài cung, vào chỗ rẽ tường cung lặng lẽ ẩn thân, rồi sau đó đi theo phía sau Mặc Uyên.
"Vương huynh." Mặc Uyên một đường bước nhanh tới tẩm cung Vương Thượng, bước thẳng đến trước giường Vương Thượng.
Phàm thân Đế Quân mặc một thân áo trong màu kim hoàng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
Nghe thấy âm thanh Mặc Uyên, Đế Quân cố hết sức mà mở mắt ra, ánh mắt tan rã nhìn về phía Mặc Uyên.
Sửng sốt trong chốc lát, Đế Quân mới mở miệng suy yếu nói: "Đệ đã trở về rồi.…"
"Phải, thần đệ đã trở về." Mặc Uyên nhíu mày, vươn tay nắm lấy tay Đế Quân chậm rãi đưa qua.
“….
Trẫm còn tưởng rằng, đệ không trở về.
Thường thì đệ rời kinh đô, cũng chỉ có một năm, luôn trở về trước tết Nguyên Đán.
Nhưng đệ lần này, vừa đi đã sáu năm, tin tức cũng không.…" Ánh mắt Đế Quân cuối cùng là từ từ ngắm nhìn, quan sát kỹ lưỡng đệ đệ sáu năm không gặp, rồi sau đó hình như có chút nghi hoặc, lại chậm rãi cười: "Trẫm sợ rằng thật sự bệnh nặng, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ của đệ hiện giờ, phảng phất giống như hôm qua…."
Mặc Uyên nắm chặt tay Đế Quân, trầm mặc chốc lát sau đó nghiêm túc nói: "Vương huynh chắc chắn sẽ khỏe lên thôi."
Đế Quân chỉ suy yếu cười cười, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Mặc Uyên thấy Đế Quân đã ngủ, liền nhẹ nhàng đem tay lão để vào trong chăn.
Ngài đối với toàn bộ người Thanh Châu quốc mà nói, mất tích sáu năm, nhưng thực tế cũng chỉ rời đi có sáu ngày thôi….
Khó trách có người muốn tu tiên, trên trời một ngày, thế gian một năm, tiên nhân trường thọ cũng không phải không có lý.
Mặc Uyên nghĩ như thế, liền nghĩ đến hiện giờ thân phận Liễu Chiếu Ca đã là tiên nhân, trong lòng đột nhiên một trận phiền muộn.
Dạ Hoa ẩn thân bình tĩnh nhìn hết thảy trước mắt, dù sao hai người trước mắt, cũng chỉ là ở Phàm giới lịch kiếp thôi.
Dạ Hoa đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó biến mất trong tẩm cung Vương Thượng.
"Không muốn.… ta không muốn." Bên thiên điện trong tẩm cung Vương Thượng, Phượng Cửu hai mắt rưng rưng, lắc đầu bi thống nói.
Tư Mệnh Tinh Quân cau mày lắc đầu: "Tiểu điện hạ, tiểu quân đã sớm nói qua, ngài cùng Đế Quân, bất quá là để Đế Quân thể nghiệm một đời nhân sinh tám khổ thôi.
Chờ đến khi Đế Quân trở về Thiên cung, các người cũng không còn liên quan nữa…."
Nước mắt trong khóe mắt Phượng Cửu không ngừng chảy xuống: "….Ta biết, nhưng ta vẫn làm không được…."
Aiz, Tư Mệnh thở dài, bưng lên chén nước thuốc phiếm đen trên bàn: "Cũng không phải muốn tiểu điện hạ thật sự độc chết Đế Quân, chỉ là để cho người khác phát hiện, sau đó ngài thừa nhận là ngài hạ độc….
Sau đó, để Đế Quân nếm trải tư vị bị ái nhân phản bội, nhiệm vụ của tiểu điện hạ liền hoàn thành."
Phượng Cửu liều mạng lắc đầu, sau đó hất đổ chén thuốc trong tay Tư Mệnh: "....Ta không muốn!"
Tư Mệnh rũ mắt nhìn nước thuốc tứ tán trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Tiểu điện hạ, ngài cần thiết phải làm." Tuy rằng hắn cũng không muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng mệnh lệnh của Đế Quân hắn không dám vi phạm.
“Tư Mệnh.” Dạ Hoa hiện thân trước mắt hai người, Dạ Hoa quay đầu nói với Phượng Cửu: "Bổn quân có chuyện muốn cùng Tư Mệnh trao đổi."
Phượng Cửu lau nước mắt trên mặt, nhìn Dạ Hoa muốn nói lại thôi, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc kia của Dạ Hoa, cuối cùng chỉ hướng Dạ Hoa gật gật đầu hành lễ xong, sau đó đi ra ngoài.
Dạ Hoa nhìn nước thuốc màu đen trên mặt đất, dường như đang suy tư gì đó.
Tư Mệnh tiến lên chắp tay hỏi: "Không biết điện hạ tìm tiểu quân là vì chuyện gì?"
"Chuyện Đế Quân và Phượng Cửu.… ngươi không cần nhúng tay vào nữa đâu." Dạ Hoa thu hồi ánh mắt từ mặt đất, ngược lại trầm tĩnh mà nhìn Tư Mệnh.
Tư Mệnh hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Dạ Hoa: "Tiểu quân không hiểu ý điện hạ là gì."
Dạ Hoa nhớ tới ở trong trí nhớ Mặc Uyên, ngài có nói qua với mình về chuyện xưa của Đế Quân và Phượng Cửu.
Nếu trước đây, y tất nhiên sẽ không để ý tới việc này.
Chỉ là hiện giờ, y đã hiểu ra tư vị tình như thế nào….
"Nghe bổn quân, nếu Đế Quân chất vấn, tất cả bổn quân tự mình