Đại hoàng tử Ma tộc Ám Ôn sau khi nghe được tin tức Dạ Hoa đi vào cung gặp Ám Hành, rốt cuộc chỉ có thể liều một ván cuối cùng.
Ám Ôn tưởng rằng, chỉ cần Thái tử Cửu Trọng Thiên giúp hắn trở thành ma quân, hắn nguyện ý đối với Thiên tộc cúi đầu xưng thần.
Nhưng không nghĩ tới, Thái tử Cửu Trọng Thiên này vậy mà sẽ lựa chọn Ám Hành….
Hắc ám của Ma giới bị chiến hỏa xuyên thấu, cuối cùng Ám Ôn vẫn thất bại.
"Ha ha ha ha.…" Ám Ôn mặc một thân áo xám dữ tợn cười lớn, thân hình gầy yếu dường như không ngừng run rẩy.
Ám Ôn ngẩng đầu nhìn Ám Hành và Dạ Hoa đang đứng trước chính điện ma cung, trên mặt tái nhợt không hề có sinh khí.
Ám Ôn từ khi sinh ra tới nay đã không khỏe mạnh, bởi vậy tuy là Đại hoàng tử Ma giới, lại ti tiện cực kỳ, dù sao đây cũng là một thế giới coi trọng sức mạnh.
Ám Ôn âm hiểm cười nhìn Ám Hành, chậm rãi nâng lên cánh tay trắng bệch giống như tử thi của hắn, chỉ thấy trong tay từ từ tụ lại một luồng sương đen.
"Đây là…." Ám Hành nhìn luồng sương đen kia, không chỉ là đứng thẳng thân hình, nụ cười vẫn luôn nắm chắc thắng lợi cũng dần dần thu hồi.
"Ám Ôn, ngươi dám sử dụng cấm thuật." Ám Hành lạnh giọng nói.
Lúc trước có một vị Ma Quân vì có thể thành công giành được ngôi vị, nghiên cứu ra một loại thuật pháp, sau lại trở thành cấm thuật Ma tộc.
Nguyên nhân chính là, cái cấm thuật này nhằm vào Ma tộc.
"Ha ha.…" Ám Ôn âm hiểm cười: "Ta tư chất không bằng ngươi, thân thể này cũng là một thứ vô dụng! Nếu không lén luyện cấm thuật, ta chỉ sợ là bị chết con nhanh hơn Ám Kỳ nữa!"
Ám Ôn nói, luồng sương đen kia đã lao thẳng về Ám Hành, giữa sương đen, dường như xen lẫn vệt máu đỏ nhàng nhạt.
Ám Hành nhíu mày, thi pháp muốn ngăn cản luồng sương đen kia, nhưng sương đen như chẻ tre, pháp thuật của Ám Hành đối với nó không có bất kỳ tác dụng nào.
Ám Hành dưới tình thế cấp bách, dời thân đến phía sau Dạ Hoa: "Dạ Hoa quân, chúng ta chính là đồng minh."
Dạ Hoa liếc mắt về phía sau một cái, thần sắc lạnh nhạt, lại vẫn không thối lui, giơ tay gọi ra Thanh Minh Kiếm.
Thanh Minh Kiếm mang theo bạch quang quét về phía sương đen, lại chỉ thấy sương đen tách ra một đường khẽ, rồi sau đó nháy mắt cái đã dung hợp lại với nhau.
Dạ Hoa tạo ra kết giới vây quanh chính mình và Ám Hành, nhưng ma binh ngoài kết giới lại vô pháp ngăn cản sương đen, khi đụng phải sương đen, đều sẽ bị sương đen cắn nuốt.
Sương đen ngày càng nhiều, càng dày đặc.
Hơn nữa sương đen vây kết giới Dạ Hoa lại ngày càng đông.
Nhìn từ nơi xa, tựa như một quả cầu đen vô cùng to lớn.
Khi sương đen bao vây càng ngày càng nồng hậu, Dạ Hoa cảm giác được kết giới đang dần tiêu tán từng chút.
Xem ra nếu không kịp thời thoát vây, y cũng sẽ bị sương đen này cắn nuốt.
Một năm này, Thụy An Vương Thanh Châu quốc không biết vì sao, hôn mê bất tỉnh.
Đế Quân đã tìm hết danh y nhân gian mà vẫn bó tay không có biện pháp.
Bọn họ lại không biết, Mặc Uyên ở trong mộng, rất hạnh phúc an nhàn.
"Mặc Uyên." Dạ Hoa một thân bạch y, sau lưng là khung cảnh núi xanh trăng hoa đua nở, chậm rãi đến gần Mặc Uyên đang thả câu bên bờ suối.
Mặc Uyên cầm cần câu trong tay ngẩng đầu cười với Dạ Hoa, rồi sau đó vươn tay còn lại kéo Dạ Hoa ngồi xuống.
Trong sự im lặng hạnh phúc này, giỏ trúc bên cạnh hai người, không biết đã đầy từ bao giờ.
Thấy Mặc Uyên thu hồi cần câu, Dạ Hoa liền lấy trong giỏ trúc ra một con cá bắt đầu xử lý.
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa ở bên dòng suối bận việc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Ngài không biết vì sao lại tới được nơi thế ngoại đào nguyên này, có lẽ ngài thọ đã tận? Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần Dạ Hoa ở đây, hết thảy đều tốt.
Đột nhiên, một cơn đau xuyên thấu đập vào tim Mặc Uyên, làm ngài nhịn không được mà bắt lấy áo trước ngực, rồi dồn dập hít sâu để giảm bớt cơn đau đớn này.
"Mặc Uyên?" Dạ Hoa đem cá xử lý xong ném qua giỏ trúc ở một bên, bước nhanh đến cạnh Mặc Uyên: