Khi Hàn Tử Dịch về lớp thì Chu Văn Hàng đã ngồi vào chỗ rồi, anh rũ mắt xuống, dù sao còn trẻ, biểu cảm trên mặt còn không thể hoàn toàn khống chế được, mặt xị hơi dài, ít nhất có thể nhìn ra tâm trạng của cậu ta rất tệ, không phải là người có thể khiến Hàn Tử mù mắt rồi đùa giỡn xoay vòng vòng.
Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không nhìn Hàn Tử Dịch, dáng vẻ rất ngông nghênh.
Nhân duyên của Chu Văn Hàng rất tốt, không như Hàn Tử Dịch rất khó tiếp cận.
Bình thường nếu bạn học có vấn đề gì, cậu ta đều vui vẻ giúp giảng bài.
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, bạn học bốn phía đều rất quan tâm, vây quanh hỏi thăm cậu ta làm sao.
Lương Văn Hào ngồi cùng bàn với cậu ta hình như đoán ra được gì đó, nhưng mà chuyện chưa rõ ràng cậu không dám nói bậy, hơn nữa chuyện này nói ra sẽ đắc tội với người khác.
Cậu không ngu như vậy, Chu Văn Hàng cũng không phải là người có thể tuỳ tiện đắc tội, cậu không cần trở thành kẻ địch của người khác vào thời khắc quan trọng này.
Vì thế đối mặt với ánh mắt hỏi han của mọi người, Lương Văn Hào chỉ cười trừ, biểu hiện bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi Chu Văn Hàng lại bị Hàn Tử Dịch làm lơ lần nữa, đã không còn vẻ thất thố như vừa rồi nữa.
Cậu ta nén cơn giận, thầm nghĩ, sớm muộn rồi có một ngày Hàn Tử Dịch sẽ hối hận.
Học sinh cấp ba trên cơ bản đều đủ mười tám tuổi đã biết nhìn sắc mặt người khác.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong đầu đủ loại suy đoán, ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực thiêu đốt.
Hàn Tử Dịch có thái độ thế nào với Chu Văn Hàng, hai người bình thường đi chung với nhau thế nào, bạn học như bọn họ đều nhìn thấy hết.
Bao nhiêu người từng hâm mộ ghen tị với Chu Văn Hàng, sau khi biết hai người chơi với nhau từ nhỏ, họ chỉ có thể hâm mộ chứ không ghen tị.
Thua từ điểm xuất phát, cũng không cần phải ghen tị.
Xác định hai người là mối quan hệ bạn bè rất thân, cũng hoàn toàn không ngờ, có ngày họ sẽ trở nên xa lạ gây mâu thuẫn.
Tiếp đó có người vịn vào điều này liên tưởng đến Thẩm Yến Trầm đột nhiên chen vào giữa hai người… Đột nhiên cảm thấy chuyện hơi máu chó.
Một số bạn học lập tức cảm thấy bản thân phát hiện được chân tướng của sự việc, biểu cảm trên mặt đều phấn khởi thêm.
Dường như mỗi người như hoá thành thám tử, ánh mắt dò xét đưa qua đưa lại giữa Hàn Tử Dịch và Chu Văn Hàng, muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Chu Văn Hàng mất kiên nhẫn với ánh mắt săm soi của bạn cùng lớp, nhưng bình thường cậu ta thể hiện ra ngoài hình tượng hào phóng và lịch lãm, lúc này khó mà nói lời khó nghe nên rũ đầu xuống không nói gì thêm.
Ngược lại Hàn Tử Dịch không lo lắng gì, khi cảm nhận được càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng vào mình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với những bạn cùng lớp.
Quanh năm anh không mấy biểu cảm gì trên khuôn mặt hay trong đôi mắt, lúc nào cũng lạnh lùng, hơn nữa anh và bạn cùng lớp không hợp với nhau nhiều năm như vậy, lúc nào cũng toả ra khí thế toàn thân, bình thường chỉ một ánh mắt lơ đãng cũng chứa sự sắc bén cũng đủ để đối phó với những học sinh chưa trải đời.
Khi chân mày vừa mới nhướng lên nhìn thằng vào đám học sinh gây cho người ta cảm giác là rất lạnh và mất kiên nhẫn, nhiều hơn là chất vấn không có tiếng: “Nhìn cái gì.”
Học sinh chưa ra đời tương đối ngây thơ đều rời mắt, tim đập dữ dội, thật giống như bản thân làm tội tày đình gì đó, còn bị người nắm được nhược điểm.
Hàn Tử Dịch cho bọn họ cảm giác giống như gặp cấp trên không thích cười nói của cha mẹ, khiến người ta rất sợ hãi.
Lương Văn Hào với tình cách bình tĩnh nhất, không thích xen vào nhiều chuyện chịu ảnh hưởng nhỏ nhất dưới cái nhìn của Hàn Tử Dịch, cậu ta vội lên tiếng: “Mấy cậu có nghe chưa, tuần tới trường chúng ta có bài trắc nghiệm nhở về Toán đi, có người nói bài này ra đề cùng với trường Số 3, đến lúc đó còn phải xếp hạng với học sinh trường Số 3, đề thi của trường Số 3 luôn rất biến thái.
Toán của tôi là hạng kém, phải cố luyện đề mới được, nếu không lúc đó bị thằng em họ học bên trường Số Ba hơn điểm chắc mất mặt lắm.”
Những người khác đều phụ hoạ theo cậu ta: “Nếu điểm của cậu 130 mà là kém, tôi 119 thật rất khó coi đó.”
“Trường Số 3 vốn chính là ngọn núi không nước qua được của trường Số Một chúng ta, xếp hạng với bọn họ hoàn toàn đả kích sự tự tin của chúng ta.”
“Cũng không thể nói như vậy, lần này còn chưa biết ai thắng ai đâu.”
“Người anh em à, tôi thích sự tự tin mù quáng của cậu đó.”
…
Học sinh chính là như thế, chỉ cần bàn về bài thi số điểm thì rất nhiều chuyện sẽ bỏ quên.
Bọn họ thảo luận, tranh luận, rất vui vẻ.
Còn Hàn Tử Dịch sau khi dùng khí thế dễ dàng áp đảo đông đảo bạn cùng lớp thì nằm xuống bàn với tư thế vừa lười biếng vừa mất tự nhiên.
Lười biếng là anh muốn bản thân thoải mái, mất tự nhiên là đã nhiều năm rồi anh mới nằm ngủ trên bàn, tư thế còn khiến người ta khó chịu như thế.
Anh như vậy có vẻ không hợp với những bạn cùng lớp đang hăng hái bừng bừng khác, tình trạng của anh nếu nói dễ nghe là điềm tĩnh chín chắn, nói khó nghe chính là không có sức sống của tuổi trẻ nên có.
Cũng may, Hàn Tử Dịch thích dáng vẻ hiện tại của mình, anh đã qua thời kỳ hăng hái của tuổi trẻ rồi.
Bây giờ, tuổi anh trẻ nhưng linh hồn đã quá bốn mươi, vừa trầm vừa tĩnh, quá tốt.
Hàn Tử Dịch nằm đó cũng không ngủ, anh lấy di động từ trong túi quần, trán gối lên cánh tay, gửi tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm ở dưới bàn.
Hàn Tử Dịch: Nghe nói hai ngày nữa chúng ta có bài trắc nghiệm nhỏ với trường Số Ba, tôi không chắc chút nào.
Thẩm Yến Trầm: Không đâu, người ở trường Số Ba không vượt qua được cậu đâu.
Vẻ mặt Hàn Tử Dịch không thay đổi nhưng tâm trạng rất phức tạp.
Anh nói là sự thật nhưng Thẩm Yến Trầm cho rằng anh khiêm tốn.
Anh còn chưa nói tiếp cái gì thì di động lại rung lên.
Thẩm Yến Trầm: Hơn nữa nếu thi không qua cũng không sao, đã sống trên đời này, chẳng ai dựa vào số điểm để ăn cơm cả.
Cậu cứ nghĩ như đánh rắm ấy, chẳng ai khống chế được thơm hay thúi cả.
Hàn Tử Dịch bị lời cậu nói chọc cười, trước đây đối mặt với điểm thi đều gây áp lực cho cậu, là quan tâm hư tình giả ý nhất thời.
Dù cho anh muốn học, muốn thi tốt cũng áp lực.
Có lúc xuất hiện thời kỳ phản nghịch, còn có thể cảm thấy ghét.
May là anh có thể khống chế bản thân, nếu không đã ép bản thân ghét học, suy nhược tinh thần.
Còn bây giờ, xem tin nhắn của Thẩm Yến Trầm, lần đầu tiên anh cảm thấy niềm vui do số điểm bài thi mang lại.
Nghĩ đến đây, Hàn Tử Dịch trả lời tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm, sau đó ngồi thẳng lên.
Anh đột nhiên cảm thấy mình rất phấn chấn, toàn thân ngập tràn năng lượng, quyết định tận dụng nguồn năng lượng này khẩn trương đọc thêm sách, làm nhiều đề thi, nhanh chóng nhớ lại những kiến thức cấp ba của nhiều năm trước.
Đến lúc đó, một bài thi lẻ tẻ còn làm khó cho anh được không?
*
Hàn Tử Dịch: Cậu nói rất đúng.
Thẩm Yến Trầm xem tin này, mặt nóng bừng lên.
Không phải cậu không khống chế được, thật sự Hàn Tử Dịch nói quá ghẹo người, rất dễ khiến người ta tưởng tượng.
Sài Côn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu không nhịn được khẽ nói: “Đại ca, mặt anh rất đỏ, có phải do ăn lẩu cay không? Có muốn xuống phòng y tế không?”
Suy nghĩ của cậu ta rất không bình thường, nếu là người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ hỏi khó chịu ở đâu, hoặc là cảm sốt.
Đến phiên cậu ta thì trở thành bị lẩu cay gây ra.
Thẩm Yến Trầm thuận miệng nói: “Nghĩ vớ vẩn gì đó, tao chỉ nóng thôi.”
Khi cậu cúi đầu tiếp tục xem di động thì Sài Côn nhìn trời ở bên ngoài